“Đây là đâu đây, tại sao ta lại ở đây chứ? Ca ca đâu rồi?” Nhã Phi lấy tay xoa chán, thầm nghĩ.
Rồi hình bóng Hàn Phong ca ca chết đi lại hiện lên trong tâm trí nàng, ánh mắt nàng liền trào ra hai dòng lệ đau thương:
“Tất cả là tại ta, vì ta mà ca ca mới chết, ta không muốn sống nữa… huhuhu…”
Bỗng nhiên, một vầng sáng lóe lên trong không gian, xóa tan đi khoảng đêm đen vô tận trong không gian tăm tối.
“Chuyện gì thế này?” Nhã Phi ngước mắt lên, khoảng vầng sáng dần lan rộng, rồi bản thân nàng liền bị nó bao phủ.
Nhã Phi lại lần nữa mở mắt, không chờ đợi nàng là màn đêm tăm tối vô tận nữa, mà thay vào đó là một vùng quê yên bình với đồng cỏ xanh bát ngát.
Từng làn gió nhẹ thổi qua người nàng, mái tóc đỏ mềm mại của nàng khẽ tung bay trong gió.
Nhã Phi nhìn xuống mặt đất, nàng mới phát hiện thân thể nàng lúc này đang lơ lửng trên không trung.
“Ta đang bay?” Nhã Phi nhíu mày, nếu nàng không nhầm thì chỉ có Đấu Tông mới có thể lơ lửng trong không gian thế này.
Nhưng nàng tu luyện vốn vô cùng yếu kém, từ lúc nào mà đạt đến Đấu Tông chứ?
Bên dưới mặt đất, tiếng một đám người nói chuyện truyền vào tai nàng.
“Vân Lam tông mấy ngày nay quả thực rất quá đáng, bộ bọn hắn nghĩ An Nhiên thôn của chúng ta là quả hồng mềm hay sao chứ?”
“Haizz, ngươi ngu thì cũng ngu cho nó vừa phải thôi chứ, ngươi nghĩ Vân Lam tông bọn họ là ai chứ, họ chính là môn phái đứng đầu cả Gia Mã đế quốc này đấy”
“Ta nghe nói Vân Lam tông muốn một thứ gì đấy ở An Nhiên thôn chúng ta, nhưng cái thôn nhỏ chúng ta thì có cái gì quý giá mà Vân Lam tông thèm muốn?”
“Cái này có khi trưởng thôn là người rõ nhất”
“Chả phải trưởng thôn mấy ngày nay cũng vô cùng nhức đầu với họ hay sao?”
… Bạn đang đọc truyện Phản diện Đấu Phá tại nguồn: http://truyensextv2.com/phan-dien-dau-pha/
“An Nhiên thôn? Sao có thể chứ, chả phải nó đã biến mất rồi sao?” Nhã Phi nhíu mày.
An Nhiên thôn là thôn làng nơi nàng được sinh ra, và cũng ở nơi đó, trong vụ cháy, ba mẹ nàng đã mất đi và nàng đã lạc mất ca ca.
Sau khi lớn lên, nàng cũng đã quay trở lại vài lần nhưng thôn làng trước kia đã biến mất như chưa hề tồn tại, nàng có hỏi mọi người nhưng hết thảy ai nấy cũng đều không nhớ gì.
Nhưng nàng chắc chắn rằng An Nhiên thôn đã từng tồn tại, vì chính bản thân nàng đã từng được sống ở đó, chỉ là đối với họ, cái tên An Nhiên thôn cũng chỉ là một cái tên lạ lẫm mà thôi.
Để giải bày sự thắc mắc trong lòng, Nhã Phi hạ xuống đám người hô to:
“Này, có thể cho tôi hỏi một xíu về An Nhiên thôn được không?”
Cả đám người như không hề mảy may đến lời kêu của nàng, họ vẫn tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Này… này… mấy người có nghe tôi nói gì không đó?”
“Này… bộ mấy người bị điếc sao?”
Dù nàng đứng trước mặt họ kêu lớn đến đâu, nhưng đáp lại lời nàng vẫn là sự dửng dưng từ đám người, dường như nàng không hề tồn tại trong mắt đám người đó vậy.
Đám người dần dần bước đến gần nàng, tưởng như sẽ có một cuộc đụng chạm, nhưng ngạc nhiên thay, thân hình người đi đầu dần đi xuyên qua người nàng rằng nàng là một bức tường không khí.
“Mình… Cái gì đang xảy ra thế này?” Nhã Phi trở nên hoang mang, và cứ như thế, từng người, rồi lại từng người đi xuyên qua người nàng.
Nhã Phi sau một hồi suy nghĩ, nàng mới nhận ra được hiện trạng của mình, nàng lúc này không khác gì một linh hồn, chỉ có nàng diện kiến được mọi người nhưng không ai có thể thấy hay cảm nhận được nàng.
“Cảnh vật nơi đây… Thật lạ” Không gian xung quanh lúc này mới khiến nàng chú ý, nó vô cùng khác xa thực tế hiện tại của nàng, nàng nhìn đồng lúa xung quanh đây, ở tận sâu trong trí nhớ nàng, một khung cảnh quen thuộc mờ mịt hiện lên.
“Chẳng lẽ là…” Nhã Phi trở nên kích động, thân ảnh nàng liền bay nhanh đi.
Không bao lâu, một thôn làng không rộng lớn lắm hiện lên trước mắt nàng.
Nơi đây cảnh vật vô cùng bình dị, những căn nhà gỗ xen kẽ nhau, xung quanh đôi khi có một số người đàn ông tươi cười tiến vào làng, dù là nghèo khó nhưng ai nấy trên khuôn mặt chất phác của họ đều nở nụ cười.
Đúng như cái tên An Nhiên thôn, con người cùng cảnh vật nơi đây kết hợp tạo nên một phong cảnh bình yên đến kỳ diệu.
“An Nhiên thôn, đây chắc chắn là An Nhiên thôn rồi” Nhã Phi vui mừng nói.
Dù tuổi thơ nàng đã sớm phải rời xa thôn nhỏ của mình, nhưng những hình ảnh thân thuộc này, nàng vẫn không thể nào quên được.
Mà An Nhiên thôn vốn thực tại đã biến mất không tung tích, nhưng giờ đây lại tồn tại như chưa có chuyện gì, vậy chỉ có một chuyện, đó chính là nàng đã quay về quá khứ.
Chuyện quay về quá khứ, lúc trước nàng chỉ nghĩ nó là chuyện phét lác, nhưng lúc này nàng không thể không tin đó là sự thực.
“Phụ thân… mẫu thân… ca ca” Nhớ đến những người thân của mình, Nhã Phi rơi lệ, những người mà nàng thương yêu, nàng đã có thể nhìn thấy họ thêm một lần nữa.
Bên ngoài một căn nhà gỗ khá xa hoa, khác biệt hẳn với mọi nhà xung quanh đây, một cô gái nhỏ đang thập thò nấp ngoài nhà.
Thoạt nhìn, cô gái dù nhỏ tuổi nhưng đã có khuôn mặt rất xinh đẹp, mái tóc đỏ dài ngang vai, biểu thị rằng tương lai cô gái nhỏ sẽ là một mỹ nhân làm điên đảo chúng sinh.
Nhưng không biết nàng lặn lội ở đâu ra, mái tóc đỏ của nàng giờ ướt sũng bết lại với nhau, khuôn mặt xinh đẹp của nàng giờ đang tỏ ra nơm nớp lo sợ.
“À… hựm, Nhã Phi, muội lại trốn ra ngoài đi chơi nữa rồi” Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng cô gái khiến nàng giật nảy mình.
“Nhã Phong ca ca, ta… xin lỗi… mà ca ca đừng nói cho phụ mẫu biết được không?” Nhã Phi (nhỏ) quay xuống, cười ngượng ngùng nói.
Thấy Nhã Phong ca ca mặt vẫn không lộ biểu tình, nàng liền ôm lấy tay hắn, nũng nịu:
“Nhã Phong ca ca, giúp muội lần này đi mà, nếu không ba mẹ sẽ mắng muội mất”
Nhã Phong thở dài: “Muội cũng thật là… biết ba mẹ mấy ngày nay đang căng thẳng, muội cũng trốn ra ngoài đi chơi được. Ba mẹ ngày hôm nay mà biết được muội trốn đi chơi, chắc chắn sẽ đánh mông muội ngay đó”
Dù trách móc là thế nhưng Nhã Phong cũng không muốn Nhã Phi bị ba mẹ mắng, nhất là giờ đây cô bé đang dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn cầu xin.
Hắn đành nói: “Thôi được rồi, lần này nữa thôi đó nhé, lần sau muội muốn đi chơi thì nói ta một tiếng, để ta xin ba mẹ cho”
“Yêu ca ca nhất” Nhã Phi (nhỏ) nhảy cững lên vui mừng, nàng liền hôn vào má hắn một cái.
Nhã Phong lắc đầu thở dài, hắn cũng đành bất lực với đứa em gái suốt ngày trốn đi chơi rồi nhờ hắn dấu diếm này.
“Mà muội đi đâu mà người ướt nhẹp trở về đấy?” Nhã Phong tò mò hỏi.
Nhã Phi (nhỏ) ghé miệng thì thầm vào tai hắn: “Muội lại đi dòng suối hôm trước ca ca dẫn muội đi ấy”
Nói rồi nàng không biết đi đâu lấy ra cái chậu gỗ, bên trong có hai con cá lớn đang dãy dụa sợ hãi, nàng tự hào vỗ ngực:
“Muội bắt được đó nhé, ca ca thấy muội giỏi không?”
“Muội tốt lắm” Hàn Phong cười lớn, tay xoa đầu Nhã Phi (nhỏ):
“Được rồi, muội vào tắm rửa đi, với hai con cá này, hôm nay mẫu thân chắc chắn sẽ nấu món ăn thật ngon”
Trên một cành cây không xa, Nhã Phi nhìn hình ảnh nàng lúc nhỏ và ca ca, nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi.
Nàng không khỏi tự hối hận trong lòng, Nhã Phong ca ca là người thân duy nhất còn lại của nàng, nhưng vì để cứu nàng, ca ca của nàng cũng đã bỏ lại nàng mà ra đi.
Nhưng đột nhiên Nhã Phi trở nên kinh hãi, cái khoảnh khắc này, nếu nàng không nhầm thì chính là đêm nay, một ngọn lửa sẽ bùng lên và nhấn chìm ba mẹ nàng ở trong đó, ca ca cũng vì thế mà lạc mất.
“Không được, mình phải làm gì đó để cứu ba mẹ, nhưng mình phải làm sao đây? Mình không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn cả… Mình… mình… chết tiệt! Tại sao mình không thể làm được gì cơ chứ?”
Nhã Phi khổ sở ôm lấy đầu, ngoài việc đứng ngoài nhìn, nàng không biết làm thế để cứu lấy người thân mình trong đêm định mệnh này.
Dường như ông trời đang muốn vì ca ca nàng mà trả thù nàng, bằng cách cho nàng quay về quá khứ, một lần nữa lại cho nàng chứng kiến cái khoảnh khắc đau đớn mà nàng muốn quên đi trong cuộc đời nàng.
“Tại sao chứ? Nếu không thể thay đổi, tại sao lại cho tôi quay về quá khứ chứ? Sao không cho tôi chết theo ca ca luôn đi… Tại sao chứ?” Nhã Phi hai tay che mặt, âm thanh nức nở vang lên.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Phản diện Đấu Phá |
Tác giả | Tiểu ca ca |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 28 |
Ngày cập nhật | 13/12/2024 11:23 (GMT+7) |