Nhìn tuyết trắng lả tả rơi, Lãnh Nghệ hồi tưởng: “Khi còn nhỏ đám trẻ con bọn ta đọ sức xem ai khỏe hơn, cô biết bọn ta dùng cách gì không?”
“Dùng cách gì thế?” Thành Lạc Tiệp tò mò:
Lãnh Nghệ đi tới dưới cái cây bên cạnh Thành Lạc Tiệp, nhìn ngang nhìn dọc làm nàng cũng nhìn theo, không biết y tìm cái gì. Bất ngờ y tóm lấy cánh cây ra sức lay, sau đó ù té chạy, để cả mảng tuyết lớn rơi ụp xuống mặt Thành Lạc Tuệ khiến cả người nàng toàn tuyết.
“Hay lắm, ngài chơi xấu trước nhé.” Thành Lạc Tiệp hét lên, vốc tuyết ném trúng ót Lãnh Nghệ đang chạy trốn:
Lãnh Nghệ không chịu thua, hai tay hai nắm tuyết ném vù vù.
Với thân thủ của Thành Lạc Tiệp, nếu muốn né thì quá dễ dàng, nhưng nàng cố ý không né, cười khanh khách nắm tuyết ném trả, mặc cho tuyết ném tới rơi lên đầu, rơi vào cổ.
Hai người như hai đứa trẻ con nghịch ngợm, không ai chịu thua ai, càng ném càng gần, tới khi vốc cả tuyến ấn vào mặt nhau.
Tới khi người toàn tuyết rồi, Thành Lạc Tiệp kêu dừng, dè đâu bị ngay một nắm tuyết khác ném trúng, vừa nhổ phì phì phun tuyết ra ngoài, vừa la: “Đầu hàng, đầu hàng, đại lão gia, đừng ném nữa, tuyết rơi cả vào cổ người ta rồi đây này.”
Vừa nói vừa cúi xuống muốn giũ tuyết rơi ra, nhưng không hữu dụng, đỏ mặt gọi: “Đại lão gia, giúp người ta được không?”
“Giúp cô thế nào?” Lãnh Nghệ nhất thời không hiểu:
Thành Lạc Tiệp hai tay nắm cổ áo, kéo lệch sang bên, thẹn thùng nói: “Giúp người ta xem xem bên trong có tuyết không? Lạnh quá!”
Lãnh Nghệ vừa nhìn một cái mắt muốn hoa, cảnh đẹp bỏ lỡ hôm qua được tái hiện, quả nhiên là có tuyết, hai ngọn đồi tuyết trắng phau phau, mềm nhẵn, cao vút, chắc nịch mà nền nã, làm hồn phách người ta phiêu diêu.
Đúng lúc đó Thành Lạc Tiệp tựa hồ trượt chân, ngã nhào vào lòng Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ có hơi hoảng, lại không thể không đỡ lấy nàng: “Thành cô nương…”
“Gọi người ta là Tiệp Nhi, đó là nhũ danh của thiếp.” Thành Lạc Tiệp giữ chặt lấy áo Lãnh Nghệ, giấu đầu vào vai y, thỏ thẻ:
Ánh dương chẳng thể xuyên qua tầng mây dầy, rừng cây rậm rạp, bốn bề yên tĩnh, như thôi thúc người ta phạm tội, Lãnh Nghệ ôm thân thể thơm tho của nàng, vòng tay vô thức siết lấy vòng eo thanh mảnh, bị hai ngọn đồi tuyết êm cái áp lên ngực, nam nhân nào trong tình huống đó còn từ chối được, biết rõ là mỹ nhân kế khó kìm lòng: “Tiệp Nhi.”
“Nghệ ca ca!” Thành Lạc Tiệp thẻ thọt gọi một tiếng, vừa mừng vừa thẹn chín mặt, cơ hội nghìn năm có một, không thể bỏ lỡ lấy can đảm nắm tay y cho vào cổ áo mình:
Lãnh Nghệ chạm vào ngọn đòi tuyết đó rồi, nhưng nó không lạnh mà ấm, vừa mềm vừa săn chắc, tự thuyết phục bản thân nếu lúc này mình còn không có hành động gì thì bị người ta nghi ngờ phải chăng bị phát hiện dùng mỹ nhân kế, nghĩ thế tay bóp nhẹ, chơi đùa. Đồi ngực trắng ngần như ngọc bị y xoa nắn đã bắt đầu căng lên, hai nụ đào nhỏ ửng hồng săn lại, mềm mại vô cùng.
Mới chỉ chạm vào ngực thôi mà toàn thân Thành Lạc Tiệp run lên từng chập không kiềm chế được, miệng phát ra tiếng rên mê người: “Nghệ ca ca, đêm qua muội vốn muốn đem thân thể này cho huynh đấy… Bây giờ không có ai…”
“Cô muốn dùng thân thể này đổi lấy thứ các cô đang tìm chứ gì?”
Động tác của Thành Lạc Tiệp tức thì khựng lại, gượng gạo nói: “Huynh nói cái gì thế?”
Lãnh Nghệ khẽ thở dài, đấu tranh tâm lý dữ dội rồi rút tay khỏi cổ áo Thành Lạc Tiệp, còn giúp nàng kéo lại cổ áo tránh gió lạnh. Đáng lẽ y có thể giả ngốc lợi dụng ngược lại nàng, thoải mái hưởng thụ thân thể xinh đẹp này, rốt cuộc lương tâm không cho phép.
Hoặc có thể nói không hoàn toàn là lương tâm, là vì chút quật cường, chút kiêu hãnh của người hiện đại, một người vô duyên vô cớ bị ném tới nơi này, gặp đủ thứ chuyện, khiến y khơi lên tính cách quật cường, không muốn bị khuất phục trước bất kỳ thứ gì.
Dù là gì thì Lãnh Nghệ cũng đã khống chế được bản thân, lấy lại được lý trí, giọng tùy khàn khàn vẫn bình tĩnh: “Ba bộ đầu kinh thành các cô được an bài tới mảnh đất lưu đầy này làm hộ vệ cho một tri huyện nhỏ xíu, dù ta là kẻ ngốc chăng nữa cũng biết các cô có mục đích, chính là thứ kia.”
Thành Lạc Tiệp thoáng bất ngờ, đối phương biết rồi không hề gì, nàng đủ tự tin vào bản thân, tiếp tục áp người tới: “Hi hi, không sai, nếu ngài đã biết rồi, vậy người ta không cần phủ nhận, chỉ cần ngài đưa thứ đó ra, ngài muốn gì cũng được, kể cả ta và muội muội…”
Đúng là điều kiện hấp dẫn, mới một người đã làm Lãnh Nghệ lay động không, nếu cả tỷ tỷ lẫn muội cùng lên, thực sự là ao ước của vô số nam nhân. Nếu Lãnh Nghệ biết thứ đó sớm ném ra cho rảnh nợ rồi, vấn đề y có biết đâu: “Vừa xong ta bóp ngực cô, theo phản ứng của cô thì có thể đoán ra, cô chưa bao giờ thân thiết với nam nhân, vẫn là một xử nữ. Rốt cuộc là thứ gì khiến cô cam nguyện hiến mình như thế?”
Thành Lạc Tiệp hơi ngần ngừ: “Ngài không biết à?”
“Nói thật nhé, ta chẳng biết gì cả.” Lãnh Nghệ nắm hai vai Thành Lạc Tiệp, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nói thật chân thành: ” Có thể nói cho ta biết thứ đó là gì không? Tỷ muội cô không cần làm như thế, nếu thứ đó ở trong tay ta, ta nhất định đưa cho cô, không cần biết nó là thứ gì, không cần biết nó đáng bao tiền.”
Y nói thật, vì muốn tồn tại được ở thời đại xa lạ này, y phải giả mạo người ta, đây không phải là thời đại thuộc về mình, không phải thế giới của mình. Lãnh Nghệ tới giờ vẫn chỉ lấy đôi mắt người ngoài nhìn nó, vì thế y không muốn vì nó mà trả giá gì hết, y chỉ muốn sống yên ổn mà thôi. Vậy mà tới giờ y mấy lần suýt chết, sống không yên nổi một ngày, nếu nói ai ghét thứ kia nhất trên đời, đó là Lãnh Nghệ, y hận không thể tìm ra nó, vứt nó đi thật xa như ôn thần, ngươi khác muốn xâu xé muốn tranh giành gì cũng mặc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |