Trác Xảo Nương nắm lấy cổ áo y: “Đều tại thiếp không tốt, quan nhân đã rất mệt rồi, còn nói những chuyện làm quan nhân lo thêm.”
“Mấy chuyện này nàng nên nói mà, không nói làm sao ta biết, chúng ta là phu thê, lại xa quê, phải nương tựa vào nhau chứ.” Lãnh Nghệ yêu thương vuốt nhẹ má nàng, chuyển chủ đề: ” Thảo Tuệ đâu?”
“Thành Lạc Tuyền bộ đầu bảo Trịnh Nghiên bộ khoái bế tới phòng họ, nói là để họ chăm sóc là được. Phải rồi quan nhân, hôm nay Thảo Tuệ làm nữ công đẹp lắm, để thiếp lấy cho chàng xem.” Trác Xảo Nương nỏi rồi đứng dậy đi tới bàn bên cửa sổ, lấy cái túi tiền đưa cho Lãnh Nghệ:
Lãnh Nghệ nhận lấy xem, túi này thêu cả hai mặt, bức tường vân tiên hạc được thêu kỳ công, từ bố cục tới phối hợp màu sắc đều thuộc hàng thượng thừa, đây là thứ chỉ có trong hiệu thủ công cao cấp. Phía dưới còn có tua, Lãnh Nghệ tán thưởng: “Tay nghề khéo quá.”
“Thải Tuệ nói cảm kích quan nhân cứu mạng nó, không có gì báo đáp, trừ làm việc thật tốt, liền thêu cái túi này cho quan nhân, chúc quan nhân đường mây rộng bước, tiên phúc lâu dài.”
“Đứa bé đó đúng là có lòng, ta nhận vậy, vừa vặn đang thiếu cái ví tiền.”
Trác Xảo Nương liền nhận lấy, thay y đeo vào hông, nhìn trái nhìn phải hài lòng gật đầu: “Thật là đẹp.”
Ăn xong cơm tối thì rời cũng tối hẳn rồi, huyện thành Âm Lăng chẳng được như ở Ba Châu, cơ bản ăn cơm xong thì một ngày kết thúc, chỉ còn thổi đèn đi ngủ mà thôi. Nhưng Lãnh Nghệ chưa muốn đi ngủ, đây là điều y không thích ứng nổi, lúc này tầm 7 giờ hơn chứ mấy, thế mà đã phải đi ngủ thì đúng là giày vò, càng hiểu hơn tại sao thời xưa lại có những tiếng than “đêm dài dằng dặc”. Đúng là dài thật mà, nếu là mùa đông, trời sáng muộn, ngủ ngót 12 tiếng luôn.
Lãnh Nghệ ra bàn sửa soạn bút mực: “Nàng ngủ trước đi, ta phải xem sách viết chữ.”
Trác Xảo Nương ngước mắt lên ngơ ngác nhìn y, Lãnh Nghệ tức thì chột dạ, mình vừa nói gì không đúng sao, mặt tỏ ra thản nhiên: “Sao vậy?”
“Không… Không sao ạ.”
Mặc dù nàng nói không sao, nhưng sắc mặt ảm đạm đó rõ ràng có sao rồi, Lãnh Nghệ thấy cần làm rõ: “Nhất định có chuyện, sao thế?”
“Quan nhân trước kia xem sách viết chứ, thích nhất thiếp ngồi bên cạnh, chàng nói đó gọi là hồng tụ thiêm hương, dạ độc thư. Bây giờ quan nhân lại không muốn thiếp ở bên cạnh…” Trác Xảo Nương lí nhí, giọng nói mang theo đôi ba phần sợ sệt: ” Có phải vừa rồi thiếp hỏi chuyện ngoài, làm quan nhân không cao hứng.”
Làm mình sợ muốn chết, cứ tưởng cái gì, cô bé này phải thay đổi, phu thê với nhau không nên một bên nơm nớp sợ hãi như nhỏ sống cạnh sói. Sau này nên dung túng, chiều hư nàng một chút, nghĩ vậy Lãnh Nghệ ôm siết vòng eo nhỏ của nàng, hôn nhẹ lên tóc: “Nàng nghĩ nhiều rồi, ta tất nhiên thích nhất Xảo Nương ở bên cạnh cùng ta đọc sách. Nhưng mà lần này cũng không hẳn là đọc sách, ta cần quyệt quyển tông vụ án, rồi muộn hơn nữa còn phải thẩm vấn phạm nhân nữa.”
Thân thể hai người dán sát nhau, cảm thụ tay trượng phu xoa nhẹ bên eo, lỗ tai Trác Xảo Nương đỏ lên: “Đều tại thiếp hay nghĩ linh tinh… Buổi tối quan nhân muốn thẩm vấn phạm nhân à?”
“Ừ, có chuyện cần kịp thời tìm hiểu, nếu không để muộn rất phiền.”
“Vậy thiếp ngồi bên cùng quan quân xem sách, khi nào quan nhân thẩm vấn mới về phòng ngủ được không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Lãnh Nghệ vuốt hai má đỏ hồng của nàng, nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm cong cong, hết sức dằn lòng, nếu không thanh niên khí huyết thịnh vượng như y chỉ sợ không dừng lại ở nụ hôn đâu:
Cô bé này tuy nhỏ, nhưng Lãnh Nghệ không phải không có cảm giác với nàng, chỉ là bị nguyên tắc đạo đức hiện đại ràng buộc, đôi khi gần gũi một chút cũng có cảm giác cầm thú. Huống hồ còn mang chút chướng ngại tâm lý nàng là thê tử người ta…
Trác Xảo Nương thì nghe trượng phu cho mình ở lại liền tích cực hẳn lên, bê bồn lửa tới bên bàn, lại lấy thêm cái lò sưởi tay bằng đồng, lại đặt một ấm nước lên bếp lửa ở góc phòng. Nàng lại thắp thêm một cái đèn dầu, vặn bấc cho cháy to thêm một chút, nhưng vẫn chỉ đủ sáng ở phạm vi bàn thôi, chẳng đủ chiếu sáng cả gian phòng, bốn góc trở nên thêm tối tăm, trong mùa đông gió tuyết, càng thêm lạnh lẽo thê lương.
Nhưng ánh sáng bao quanh chỗ hai người càng ấm áp.
Lãnh Nghệ ngồi xuống, trước tiên vẫn là sao chép cuốn sổ chép tay của vị tri huyện kia, luyện tập thư pháp, đồng thời cũng là làm quen với văn chương cổ. Trác Xảo Nương mang đồ thêu thùa tới, ngồi bên bàn làm nữ công.
Đêm khuya tĩnh mịch, mỗi người làm việc của mình, chỉ thi thoảng ngẩng đầu nhìn nhau mỉm cười, Lãnh Nghệ cảm giác hiểu được vị tri huyện kia sao lại thích đọc sách có nàng ở bên cạnh rồi. Đôi khi bắt gặp ánh mắt Trác Xảo Nương, bên dưới hai hàng mi cong vút là một đôi mắt tròn xoe, ngây thơ chớp chớp nhìn mình với vẻ ngưỡng mộ như viết chữ đọc sách là làm việc gì đó ghê gớm lắm, cảm thấy toàn thân đầy động lực, lại muốn chăm chỉ thêm một chút.
Cứ như thế đến khuya, Lãnh Nghệ gác bút, Trác Xảo Nương hiểu ý dọn dẹp đồ, y đứng dậy ra cửa, cửa vừa mở ra, gió lạnh ùa vào, ngọn đèn tức tì tối hẳn, lay lắt như muốn tắt.
Trịnh Nghiên vẫn đứng ở hành lang, chắp tay nói: “Đại lão gia có gì sai bảo?”
Lãnh Nghệ trầm giọng nói: “Ta muốn thẩm vấn thích khách Lâm Linh, ngươi đưa ả tới thư phòng của ta, ta muốn xác nhận vài vấn đề, không cần gọi ai khác.”
Trịnh Nguyên do dự thấy rõ: “Đêm đã khuya rồi, đại lão gia sao không đợi tới mai hẵng thẩm vấn.”
Lãnh Nghệ hừ một tiếng: “Ta thẩm vấn phạm nhân khi nào cần ngươi chỉ điểm à?”
Trịnh Nghiên không hề sợ y, nàng khéo léo nhắc: “Bọn thuộc hạ được chuyển vận sứ đại nhân phái tới bảo vệ an toàn cho đại lão gia, vì thế bất kỳ hành động nào của đại lão gia, bọn thuộc hạ cũng đều phải cân nhắc thật cẩn trọng, nếu như ảnh hưởng tới an nguy của đại lão gia đều phải khuyên can.”
“Nếu ngươi thấy có nguy hiểm, vậy có thể ở bên xem, ả lại đeo gông cùm, còn gì phải lo nữa.”
“Chuyện này, chuyện này thuộc hạ phải đi xin chỉ thị của Thành Lạc Tiệp bộ đầu.”
Lãnh Nghệ nói thẳng thừng: “Được, ngươi nói với nàng, ta có chuyện gấp cần xác thực, phải thẩm vấn ngay trong đêm nay. Ta biết ả thích khách này có lai lịch lớn, liên quan tới mục đích các ngươi tới Âm Lăng lần này, có nội tình không tiện cho người ngoài biết. Cho nên, nếu các ngươi không yên tâm, sợ bản huyện hỏi tới vấn đề gì không thích hợp, có thể ở bên giám thị bản huyện.”
Trịnh Nghiên không ngờ Lãnh Nghệ bóc trần mọi chuyện ra như thế, có chút luống cuống, chuyện này nàng không quyết được, đi nhanh báo cáo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |