Thành Lạc Tuyền mặt đỏ như lửa đốt, không dám để Trác Xảo Nương nhìn thấy, đầu hơi cúi xuống, đưa tay che giấu vén mái tóc hơi tán loạn, nàng khống chế được giọng không run nhưng vẫn nói nhanh hơn thường ngày mấy phần, không giống tính cách ôn nhu của nàng: “Vừa rồi đại lão gia viết chữ, ta không dám quấy rối, cho nên đứng đợi, đại lão gia nói, kho, kho là được.”
Trác Xảo Nương nhìn Thành Lạc Tuyền, lại nhìn Lãnh Nghệ trong phòng viết chữ, song nàng không nói gì cả, gật đầu rồi đi.
Thành Lạc Tuyền thi triển khinh công, thoắt một cái biến mất như làn gió.
Lãnh Nghệ chỉ còn lại một mình, gay go to rồi, nhầm muội muội với tỷ tỷ đã đành, người ta lại còn có đính ước, làm sao đây? Ngồi bần thần một lúc không biết giải quyết chuyện này thế nào, định cầm bút viết để phân tán tư tưởng, nhưng không sao lấy lại được trạng thái khi nãy nữa, hậm hực đặt bút xuống.
Ông trời ơi, ta nhiều chuyện phải lo rồi, đằng gây thêm rắc rối cho nhau được không? Sau này ta bớt chửi ông đi một chút là được chứ gì.
Chập tối, bừa cơm tất niên đã chuẩn bị xong.
Trác Xảo Nương chuẩn bị mấy món ăn tinh xảo, vì ít tiền, nên phần lớn là món rau, chỉ có ít thịt đầu lợn, nhưng nàng rất khéo tay, hợp khẩu vị. Lại còn chuẩn bị ít rượu.
Thảo Tuệ vẫn phải ở trên giường, nó đã trị bệnh được một tháng rồi, theo Tôn lang trung nói, phải chữa những hai tháng, trong thời gian đó kiêng kỵ rất nhiều, nếu không tuân thủ nghiêm ngặt, công sức sẽ đổ sông đổ biển hết. Trác Xảo Nương một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng, bởi thế càng khắt khe hơn, bắt nó ở yên trong phòng, dọa không nghe sẽ đuổi đi.
Thế là chỉ có Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương ăn Tết, ít người, khó mà náo nhiệt được.
Đáng lẽ không náo nhiệt thì cũng ấm áp, nhưng mà Lãnh Nghệ vì chuyện nhầm lẫn tai hại kia tâm thần khó tránh khỏi ảnh hưởng ít nhiều. Còn nhớ Thành Lạc Tiệp đã cảnh cáo y, không được nhòm ngó muội muội của mình, vì muội muội đã đính ước rồi.
Nàng ấy mà biết sẽ nghĩ về mình thế nào đây?
Ăn cơm xong thì trời đã tối, Lãnh Nghệ muốn giúp Trác Xảo Nương dọn dẹp, nàng không cho, cầm đèn lồng đưa y về phòng ngủ, để y ngồi xuống bên chậu lửa. Pha cho y cốc trà thơm rồi đi làm việc của mình.
Sinh hoạt đêm thời cổ đại buồn chán, đêm 30 Tết đáng lẽ còn phải đón giao thừa, nhưng Lãnh Nghệ hiển nhiên chẳng biết tập tục xưa ra sao, không dám tủy tiện làm gì, cuối cùng chỉ biết lấy sách viết chữ.
Trong nhà còn chút tiền dư là lấy hết ra chuẩn bị tế tổ và cơm tất niên rồi, cho nên không có tiền mua pháo đốt. Đến Tết mà ngay cả bánh pháo cũng không mua nổi, Lãnh Nghệ cảm giác trà đắng hơn thường ngày.
Trác Xảo Nương dọn dẹp xong về phòng ngủ, thấy Lãnh Nghệ đang viết chữ, không nói gì cả, lấy đồ may vá ngồi bên cạnh.
Lãnh Nghệ đặt bút xuống hỏi: “Hôm nay là 30 Tết, trong thành có gì náo nhiệt không nhỉ?”
Trác Xảo Nương ngẩng đầu lên: “Thiếp không biết, chắc là chợ hoa đăng?”
“Chợ hoa đăng à? Không phải tới 15 mới có sao?”
“Cũng không nhất định, 30 Tết đốt đèn cũng có, chỉ là không náo nhiệt như 15, đốt đèn cho có không khí mà thôi.”
“Vậy múa rồng thì sao?”
“Quan nhân, 30 Tết ai ai cũng ở nhà đón giao thừa thì làm gì có ai đi múa rống?”
“Vậy bao giờ mới có?”
“Ở quê chúng ta thì ngày mùng bốn mùng năm tháng Chạp múa rồng, tới 16 tháng Chạp thì đốt rồng. Nơi này thiếp không biết.”
Lãnh Nghệ nãy giờ ngồi trong phòng chỉ thấy bốn bề yên ắng, đến một tiếng pháo cũng không có, đêm 30 Tết mà thế này thì thật không ổn: “Ta là quan phụ mẫu, phải nghĩ cách giúp bách tính có một cái Tết náo nhiệt, như thế qua năm mới mới có được tinh thần mới, tích cực đón năm tiếp theo.”
Trác Xảo Nương phấn chấn hẳn lên: “Quan nhân gom góp được bao nhiêu tiền lương giúp bách tính cùng khổ, thiếp nghe người trong nha môn ai ai cũng ca ngợi chàng là quan phụ mẫu thực sự, nói bách tính cảm kích chàng lắm.”
“Chuyện ta nên làm thôi mà, có câu làm quan không vì dân, chẳng thà về nhà bán khoai lang. Chuyện cần làm còn nhiều lắm, chỉ sợ năng lực ta không đủ. Có điều tổ chức múa rồng hay đăng hội vẫn có thể. Mấy ngày nữa ta triệu tập thương cổ ăn cơm, bảo họ bỏ tiền ra tổ chức đăng hội, mọi người cùng vui.” Lãnh Nghệ thấy ý tưởng này rất tốt:
Trác Xảo Nương tròn mắt kinh ngạc: “Quan nhân mời thương cổ ăn cơm á?”
“À…” Lãnh Nghệ từ giọng điệu thảng thốt của nàng là biết mình lại làm gì sai rồi, đầu óc vận chuyển nhanh chóng, thoáng cái tìm ra nguyên nhân:
Thời xưa trọng nông khinh thương, mặc dù thương nhân có nhiều tiền, nhưng địa vị xã hội thấp kém, như lão đạo hôm đó khinh không thèm ngủ chung phòng với Chu Bằng vậy. Lãnh Nghệ là tri huyện, tức là thuộc giai tầng sĩ đại phu, tất nhiên không thể qua lại với giai tầng này. Trước kia vì thiếu tiền đi vay họ là bất đắc dĩ, nhưng nếu mới khách ăn cơm thì thành chuyện khác rồi.
Y mà làm chuyện này, có khi thành xỉ nhục giới sĩ đại phu, mất quan mất chức là chuyện nhỏ, e còn bị lột luôn cả công danh, quay về làm thân trắng, ra đường còn bị phỉ nhổ.
Sai lầm này là tư duy quán tính, không cân nhắc cẩn thận, Lãnh Nghệ cảnh tỉnh, bây giờ phải luôn ghi nhớ, mình là sĩ đại phu, mình là tao nhân mặc khách hơn người một bậc, lúc nào cũng phải dùng loại thân phận này xử lý vấn đề.
Lãnh Nghệ cười ha hả lấp liếm: “Nàng nghĩ gì vậy, sao ta lại đi mời họ, ý ta nói là nha môn mời họ, để Vũ bộ đầu ra mặt mời khách, tổ chức mọi người ăn Tết náo nhiệt một chút.”
Trác Xảo Nương bấy giờ mới bình thường lại, khen: “Chủ ý này hay lắm.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |