Cái tên này cứ làm người khó xử vậy đấy.
Mãi Liêu tri phủ mới lựa được lời thích hợp để nói: “Vốn biết huyện Âm Lăng là chốn cư dân hung hãn, không ngờ tới mức xuất hiện cường đạo giết quan tạo phản, phải trừ, nhất định phải trừ.”
Việc cần báo thì phải báo lên thôi, chứ Lãnh Nghệ quá biết lai lịch những kẻ tập kích mình, Liêu tri phủ làm gì được, nhưng nếu có một cuộc truy quét, giết bớt cường đạo trên núi hay xuống quấy nhiễu bách tính cũng tốt.
Dù gì cũng đã tới nơi này mấy tháng rồi, đối với vị cấp trên trực tiếp này của mình, Lãnh Nghệ cũng nghe ngóng được một chút. Liêu tri phủ về cơ bản là đang “dưỡng lão” rồi, ông ta chẳng còn tha thiết gì nữa, chỉ mong giữ được cái ghế này tới khi cáo lão hồi hương. Vì thế làm quan rất ba phải, không cầu có công chỉ mong không tội, bất kể là cấp trên hay cấp dưới, ông ta đều không tùy tiện đắc tội. Đó hiểu nhiên là điều tốt, đồng thời cũng có nghĩa là đừng gây rắc rối cho ông ta, và nếu xảy ra việc gì cũng đứng trông đợi gì ở ông ta hết.
Hàn huyên một hồi, Lãnh Nghệ càng nhận ra rõ ràng Liêu tri phủ tinh thần không tốt, chỉ miễn cưỡng ứng phó, hỏi: “Nhìn đại nhân lo lắng trùng trùng, chẳng lẽ có chuyện gì không thuận lòng.”
Có lẽ vì nghe Lãnh Nghệ kể liên tục gặp nguy hiểm, cảm giác đồng bệnh tương lân, Liêu tri phủ thở dài: “Đúng vậy, chỗ bản quan liên tiếp xuất hiện án mạng làm người ta đau đầu.”
“Liên tiếp ạ?”
“Ừm, thời gian trước. À chính là lần ngươi tới đây ấy, có một tên điên lai lịch không rõ ràng treo cổ trong ngõ, điên thì đã đành đi, chôn là được. Nhưng vài ngày sau đó lại phát hiện một thi thể trần truồng gần đó, mặt nát bét, hơn nữa theo ngỗ tác khám nghiệm, đầu bị người ta đánh dã man không cách nào tra ra là ai, thành án chết.”
Hai cái chết này ít nhiều liên quan tới mình, Lãnh Nghệ không khỏi hơi chột dạ, y gần như quên cả chuyện này, nói qua loa: “Chắc là kẻ thù tới tìm rồi.”
“Có lẽ vậy đi, kẻ đó là ai không tra ra được, tra người mất tích cũng không ai phù hợp, đành gác lại đó. Chưa hết, tiếp ngay đó trong miếu thổ địa cách thành mấy dặm, phát hiện toàn thi thể nữ, đa phần bị cắt cổ mà chết.” Liêu tri phủ khe khẽ vỗ mép bàn vài, vừa phiền muộn: ” À, hôm đó ngươi cũng có ở Ba Châu thì phải.”
Đúng rồi, toàn bộ số này thì do Lãnh Nghệ giết hết, Liêu tri phủ mà biết rắc rối của mình do tên cấp dưới khốn kiếp trước mặt gây ra thì hẳn bất chấp tuổi già sức yếu nhảy vào bóp cổ cho y lè lưỡi.
Lãnh Nghệ lúc hỏi tới không ngờ được chuyện này, lại phải làm bộ kinh ngạc: “Lại còn có chuyện này sao, toàn là nữ nhân, lẽ nào là vì cướp sắc?”
Liêu tri phủ tất nhiên làm sao có thể nghi ngờ gì y, lắc đầu: “Sau khi điều tra thì biết, đám người đó đều là bang chúng Trá Nữ Bang, trong đó có một nữ nhân béo là phó bang chủ, còn một phụ nhân mỹ mạo như hoa là bang chủ. Ả bang chủ này chết rất lạ, đầu bị vỡ nhưng không ai nói được vũ khí gì gây ra, cả ngỗ tác kinh nghiệm nhất không biết. Mời cả Đồ bang chủ của thuyền bang tới xem, cũng chỉ nói, do thứ vũ khí vô cùng cường đại gây ra, chưa từng nghe nói tới.”
Đồ bang chủ? Nghe cái tên này lòng Lãnh Nghệ máy động, thăm dò: “Ti chức nghe nói kẻ này có chút chuyện không hay.”
“Toàn lời lẽ hoang đường vô căn cứ, chúng ta là quan phủ, không thể nghe đồn thổi từ đường phố.” Liêu tri phủ nghiêm giọng răn dạy, rõ ràng là không vui:
“Vâng vâng, ti chức chỉ nghe người trong khách sạn ăn cơm đồn đại, ở xa không biết ạ.” Lãnh Nghệ rối rít nói:
“Ừm, Thuyền bang mấy năm qua ăn nên làm ra, gần như độc chiếm vận chuyển ở Ba Hà, cho nên có những kẻ ghen ghét bịa ra lời đồn nói xấu. Con người hắn không tệ, rất nghe lời nha môn.” Liêu tri phủ quay về chủ đề chính: ” Liên tiếp xuất hiện án mạng không rõ, tra không ra manh mối, bản phủ vốn đau đầu lắm rồi. Ấy vậy mà hôm qua lại có một vụ án mạng nữa, chính là thê tử của Đồ bang chủ.”
Lần này Lãnh Nghệ mới thực sự là kinh ngạc: “Ai mà lại to gan như vậy, chẳng phải vuốt râu hùm à?”
“Không biết, ài, vị Đồ bang chủ này có giao tình rất sâu với chuyển vận sứ đại nhân, hắn nói nếu nha môn tri phủ không kịp thời phá án, đành bẩm báo chuyển vận sứ đại nhân, nhờ Lục phiến môn kinh thành tới. Dù sao nhất định phải bắt được hung thủ, báo thù cho thê tử. Ài, bản phủ tới giờ chưa có manh mối gì.” Liêu tri phủ chợt sực nhớ ra: ” Lãnh đại nhân liên tục phá án ở nha môn, rồi dịch trạm Âm Sơn, xem ra rất có tâm đắc phá án, góp ý giúp bản phủ được chứ?”
Thật trùng hợp, đây là cơ hội tốt thăm dò Đồ bang chủ, không có lý do này thì Lãnh Nghệ không có lý do gì để chối từ cấp trên trực tiếp của mình: “Đại nhân coi trọng ti chức như vậy, ti chức nhất định ra sức, không biết hiện trường gây án ở đâu?”
Liêu tri phủ chỉ thuận miệng mà nói, lời khách khí quan trường ấy mà, ai ngờ Lãnh Nghệ coi là thật lại còn nhận ngay thì ngớ người, tên thư sinh này thật là… Nhưng mà bây giờ ông ta đang đau đầu, thêm người chia sẻ cũng tốt, hơn nữa sự sốt sắng của y cũng làm Liêu tri phủ ấm lòng: “Tốt, tốt, vất vả cho Lãnh đại nhân rồi, chúng ta tới hiện trường xem xét.”
Đại khái bị án mạng liên tiếp quấy nhiễu không chịu nổi nữa rồi, Liêu tri phủ nói là làm, gọi kiệu tới, dẫn đầu đội ngũ lớn rầm rộ tới phủ Đồ bang chủ.
Đường đi không xa, thẳng một đường với nha môn tri phủ, chẳng mấy chốc tới nơi, chỉ thấy phía trước nhuốm một mùi tang tóc, phướn trắng cắm khắp nơi, phó tòng hông buộc đai lưng trắng. Dù sao là nữ chủ nhân chết, phó tòng tuy không thuộc hàng ngũ thân, song cũng phải để tang.
Đồ bang chủ nghe thông báo dẫn năm sáu hộ vệ ra nghênh đón.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |