Đồ Nhị đã khai tội lớn nhất rồi thì tất nhiên không giấu nữa: “Chỉ có Tiểu Thuận và Ma Kiểm, đệ thấy sắp tới giờ hẹn Thúy Hoa, nói đọc sách mệt rồi muốn rửa mặt, bảo chúng lấy nước, rửa mặt xong đệ nói, đang năm mới không cần ở đây cùng học sinh, ra ngoài mà chơi. Đợi chúng đi rồi, đệ lại bảo với Lưu bà là học mệt ra ngoài đi dạo cho tỉnh, bảo bà ta đóng cửa, rồi đi tìm Thúy Hoa.”
Nói vậy là khi hắn đi, trong tiểu viện tử chỉ có bà già trông cửa đó thôi, Lãnh Nghệ hỏi Đồ bang chủ: “Lệnh đệ đã trên 20, vì sao chưa thành thân?”
“Ta sợ nó thành thân rồi sẽ không chuyên tâm đọc sách được, cho nên mãi chưa cưới tức phụ cho nó, ai ngờ nó lại giấu diếm đi tìm nữ tử thanh lâu…” Đồ bang chủ lại bắt đầu nổi giận:
“Nam lớn nên cưới vợ, lệnh đệ không nhỏ nữa.”
“Không được, ngày nào chưa có công danh, đừng hòng cưới tức phụ…”
Lãnh Nghệ biết không khuyên nổi ông ta, tâm tư đó cha mẹ Trung Quốc nghìn năm sau cũng chẳng khác, đứng dậy cáo từ.
Không lâu sau trong phòng khách có tiếng quát tháo, tiếng đánh đập, rồi Đồ Nhị chạy ra, ôm mặt chạy vù qua Lãnh Nghệ.
Kỳ thực Lãnh Nghệ làm việc này trừ xác định chắc chắn Đồ Nhị không ở hiện trường, còn để tìm hiểu con người Đồ bang chủ.
Đồ bang chủ cũng có một mặt nhân tính, hy vọng đệ đệ thông qua học tập đường hoàng, có được công danh, vinh diệu tổ tông. Tâm tư ấy y rất cảm thông.
Đương nhiên, cảm thông không có nghĩa đã khẳng định ông ta không phải người đáng giết. Trên thế giới này không ai là xấu hoàn toàn, không ai là tốt hoàn toàn. Người xấu làm chuyện tốt, người tốt làm chuyện xấu không phải lạ gì. Đồ bang chủ muốn đệ đệ dựa vào học vấn có công danh là đáng khen, nhưng không có nghĩa ông ta không làm chuyện trái lương tâm, vấn đề là chuyện ông ta làm đã tới mức độ đáng giết chưa?
Y không muốn lạm sát người vô tội, nhất là chỉ vì tiền.
Trở về tiểu viện tử, Lãnh Nghệ gọi Lưu bà tới hỏi chuyện: “Lão nhân gia, vì sao trước đó không nói lúc Đồ phu nhân tới thì Đồ nhị gia không ở trong tiểu viện?”
“Ngài đâu có hỏi, ngài chỉ hỏi lão phụ, phu nhân tới làm gì? Nhưng Nhị gia đi trước khi phu nhân tới, đại lão gia lại chê lão phụ nói nhiều, thế nên ngài không hỏi, lão phụ không nói.” Lưu bà đôi phần trách móc:
Lãnh Nghệ cười khổ, đúng là Đồ bang chủ có mắng bà ta: “Vậy lão nhân gia kể chuyện trước khi Đồ phu nhân tới, sau khi Đồ nhị ra rời đi, có gì xảy ra không?”
“Đầu tiên là Tiểu Thuận và Ma Kiểm đi trước, Nhị gia nói là đi tản bộ, lát sau phu nhân tới, chuyện sau đó đã kể cho ngài rồi.”
Không hỏi thêm được gì, Lãnh Nghệ đành để Lưu bà về.
Ăn tối xong, hai nha hoàn được phái tới đốt mấy ngọn đèn dưới hành lang. Thực ra dầu nến cũng không rẻ gì, nên ở nông thôn đi ngủ sớm cũng có một nguyên do, đó là vì nghèo nữa.
Lãnh Nghệ ngồi dưới hành lang tới xuất thần, ánh đèn chiếu không tới trong đại sảnh, nửa sáng nửa tối, như khuôn mặt âm dương, nhìn rất rợn người.
Nha hoàn đứng đó đợi hầu hạ Lãnh Nghệ rửa chân cởi áo lên giường ngủ, nhưng Lãnh Nghệ chưa thể nào quen chuyện ngủ sớm như vậy, bảo họ không cần hầu hạ cứ đi nghỉ trước. Hai nha hoàn liền thỉnh an lùi ra, tới phòng cho phó tòng nghỉ ngơi.
Doãn Thứu và Ngụy Đô cảnh giới bên ngoài, Trịnh Nghiên ở cửa, Thành Lạc Tiệp mang cái ghế tới ngồi cạnh Lãnh Nghệ, thay đổi cách xưng hô dùng khi chỉ có hai người bên nhau: “Nghệ ca ca, chàng nghĩ gì thế?”
“Vụ án này.” Lãnh Nghệ tự lẩm bẩm: ” Kỳ lạ, vụ án tới đây đột nhiên mất hết manh mối, ta chưa biết tiếp tục tra thế nào? Người có khả năng gây án lại có chứng cứ vắng mặt, người ở hiện trường lại không có khả năng gây án.”
“Vậy thì do người ngoài lẻn vào thôi.” Thành Lạc Tiệp luôn là cô nương đơn giản, nói xong tự phản bác: ” Nhưng mà chàng nói cũng có lý, dấu vết ở hiện trường là ngụy tạo, nếu là ngụy tạo thì không phải người ngoài làm. Nếu không phải người ngoài thì chỉ có Lưu bà và nha hoàn Tiểu Bình kia, mà họ đủ sức bóp chết Đồ phu nhan… Ài, thiếp cũng hồ đồ.”
“Người ngoài ta nói ở đây không phải người ngoài phủ, chỉ cần người không quen thuộc tiểu viện tử này đều là người ngoài hết. Nếu là người trong phủ nhưng ngoài tiểu viện tử, vậy không cần giả hiện trường là người ngoài, mà là giả thành người trong làm, dọn dẹp gọn gàng mọi thứ mới hợp lý.”
“Vậy người ngoài lại am hiểu tiểu viện tử này thì sao?”
“Khả năng này có, nhưng nhỏ, vì Đồ bang chủ gửi gắm kỳ vọng vào đứa đệ đệ này rất cao, làm riêng một cái tiểu viện tử để hắn chuyên tâm học tập. Cả tức phụ còn không cho cười, thế làm sao để người khác tới quấy nhiễu?” Lãnh Nghệ phủ định lời nàng, vụ án này hiện giờ đã lâm vào bế tắc:
Đêm đã về khuya, bóng tối mờ ảo, sương mờ lãng đãng bao quanh tòa phủ thi thoảng vang vọng âm thanh ai oán của tang gia.
“- Vụ án này đúng là lạ thật đấy, người thông thuộc nơi này nhất là hai nam phó đều không có mặt, đi tãn gẫu với người khác. Bọn họ được Thổ Oa là phó tòng của Đồ phu nhân chứng minh rồi. Lưu bà và Tiểu Bình cũng quen thuộc nơi này thì không có năng lực giết người.” Thành Lạc Tiệp cũng ngẫm nghĩ về vụ án, nhưng trừ lặp lại lời đã nói thì không giúp được gì, đột nhiên nàng reo lên: ” Hay là thế này, trộm vẫn là người ngoài, nhưng hắn rất thông minh, biết chúng ta sẽ suy luận thế nào, nên lợi dụng ngụy tạo hiện trường, để chúng ta hiểu lầm là người bên trong làm ra?”
Lãnh Nghê gật đầu: “Ta đồng ý với nàng, hung thủ là kẻ thông minh, từ việc hắn dẫn vụ án đi vào chỗ bế tắc là đủ thấy rồi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 560 |
Ngày cập nhật | 19/12/2024 05:55 (GMT+7) |