Tất nhiên thuyền bang cũng có thể lén lút mua bán ít hàng giá trị cao, nhưng tuyệt đối không thể nhiều. Vậy mà trong cuốn sổ này ghi lại lượng xuất nhập hàng lớn, chủng loại còn đủ kiểu, rất tạp, không ai kinh doanh bừa bãi nay bán cái này, ngày kia lại bán cái khác như thế.
Bằng vào kinh nghiêm bao năm của Doãn Thứu, ông ta có thể đoán ngay… Chỉ có thể là cướp!
Đồ bang chủ cả ngày cũng thấp tha thấp thỏm, đám Doãn Thứu còn quanh quẩn trong thư phòng, dù khả năng bọn họ phát hiện cơ quan rất khó, song khó là vẫn có, ông ta sao đi nơi khác được.
Thấy Doãn Thứu rốt cuộc ở trong thư phòng cả ngày trời rốt cuộc cũng đi ra, ông ta thở phào, bước tới hỏi: “Doãn bộ đầu có phát hiện gì không?”
Doãn Thứu thở dài lắc đầu, đợi tới gần Đồ bang chủ, nhanh như chớp ra tay, năm ngón tay khoằm lại như vuốt ưng, chộp một phát vào yết hầu ông ta: “Không được nhúc nhích.”
Đồ bang chủ làm sao ngờ được Doãn Thứu đột ngột ra tay với mình, không hề phòng bị, tình thần lơi lỏng, bị khống chế tức thì, kinh hãi kêu lớn: “Doãn bộ đầu, chuyện này là sao?”
Mấy tên hộ vệ của Đồ bang chủ vừa dợm bước xông lên thì phát hiện bang chủ đã bị bóp yết hầu, tất cả khựng lại không dám manh động, đứng xa xa chửi bới quát tháo liên hồi.
Trịnh Nghiên và Ngụy Đô tuy chưa hiểu chuyện gì cũng tuốt kiếm đứng hộ vệ hai bên Doãn Thứu.
Doãn Thứu biết Đồ bang chủ võ công lợi hại không thua kém mình, không lơi lỏng dù khoảnh khắc, tay bấm vào da thịt ông ta, lạnh lùng nói: “Bảo chúng lui hết ra.”
Đồ bang chủ còn cách nào khác nữa, quát: “Lui, tất cả lui ra.”
Đám hộ vệ lui ra ngoài, nhưng bao vây toàn bộ tiểu viện tử, còn gọi thêm bang chúng thuyền bang tới, chẳng mấy chốc gần trăm người bao vây viện tử nho nhỏ, toàn là tinh anh, vây tới con ruồi cũng không bay nổi.
Liêu tri phủ đang nghỉ ở hậu hoa viên, được nha dịch báo cho vội vàng dẫn người tới tiểu viện tử quát bên trong mở cửa, vừa đi vào đã chất vấn:
“Doãn bộ đầu, sao lại đột nhiên khống chế Đồ bang chủ?”
Lúc này Đồ bang chủ đã bị Doãn Thứu dùng xích sắt trói lại, Ngụy Đô ngồi trên nóc nhà, hắn là cung tiễn thủ xuất sắc, phụ trách cảnh giới trên cao. Trịnh Nghiên sở trường song kiếm chặn ngay đại môn, trong loạn chiến, đôi song kiếm của nàng phạm vi sát thương cực lớn, chuyên đối phó với số đông. Doãn Thứu biết Liêu tri phủ thế nào cũng tới, đứng bên cửa thư phòng đợi sẵn, lấy cuốn số ra: “Đại nhân, mời xem.”
Liêu tri phủ nhận lấy, lật xem vài trang, mặt ngày càng đen, ném thẳng cuốn sổ vào mặt Đồ bang chủ đang nằm dưới đất: “Đây là cái gì?”
Đồ bang chủ cả ngày lo sợ chuyện này, tất nhiên là đã nghĩ cách ứng phó, kinh ngạc hỏi: “Đại nhân, không phải là sách sao, tiểu nhân không rõ.”
Liêu tri phủ ngồi xuống, lật sách giơ trước mặt hắn: “Không rõ à, trên này ghi lại ngày tháng hàng hóa các ngươi lấy được, cùng tiêu thụ, bản phủ đang muốn hỏi ngươi đây. Theo ngày tháng ghi trên sổ, đây chẳng phải là những vụ tai nạn từng rúng động cả Ba Châu, bản phủ còn phải ra mặt vỗ về thân nhân họ. Thế nào những số hàng đó lại ở trong tay các ngươi?”
Đồ bang chủ mồ hôi ròng ròng: “Không thề nào, thuyền bang xưa nay làm ăn đàng hoàng, đại lão gia cũng biết, làm gì có chuyện như thế.”
Liêu tri phủ quát hỏi: “Vậy cuốn sổ này là thế nào?”
Đồ bang chủ dứt khoát nói: “Chắc chắn có người vu oan giá họa cho tiểu nhân.”
Hai bên thân thiết, Liêu tri phủ có lần đích thân chỉ điểm văn chương cho Đồ Nhị, không lạ gì nét chữ của hắn: “Chữ trên cuốn sổ này rõ ràng do đệ đệ ngươi viết, chẳng lẽ đệ đệ người vu oan cho ngươi?”
“Cái gì?” Đồ bang chủ bấy giờ mới giả vờ xem sổ, lập tức gầm lên: ” Đúng là bút tích của nó, chẳng lẽ thằng súc sinh đó giấu diếm tiểu nhân làm loại chuyện này.”
“Giấu diếm ngươi à?” Doãn Thứu không tin: ” Ngươi là bang chủ, làm sao giấu diếm được ngươi?”
“Đại nhân cũng biết thuyền bang rất lớn, khó tránh khỏi những chuyển không để ý hết. Biết đâu có kẻ xúi bẩy đệ đệ ta làm chuyện xấu. Ta thực sự không biết gì về cuốn sổ này. Doãn bộ đầu cứ cho gọi đệ đệ ta tới hỏi là biết, ta sẽ đối chất với nó.” Đồ bang chủ bộ dạng vô cùng phẫn nộ:
“Được!” Liêu tri phủ lệnh bộ khoái mình mang tới đi bắt Đồ Nhị:
Doãn Thứu sai Ngụy Đô đi cùng đề phòng Đồ Nhị phản kháng, ông ta cũng đề phòng người của Liêu tri phủ bắn tin cho Đồ Nhị chạy trốn, thuyền bang làm lớn thế này, thể nào chẳng có quan hệ với quan phủ.
Lúc này không thể tin bất kỳ ai được, kể cả Liêu tri phủ, vì thế tuy Đồ bang chủ đã bị trói, ông ta luôn đứng trong phạm vi chỉ cần một chiêu là có thể khống chế ngay tức thì: “Có phải đại lão gia của ta phát hiện ra sổ sách, bị người của ngươi bắt rồi không?”
“Không thể nào, Doãn bộ đầu, ta là người làm ăn thật thà, thuyền bang cũng thế. Chuyện này Liêu tri phủ rõ nhất, bọn ta chưa bao giờ gây rắc rối ở Ba Châu, mỗi năm còn quyên rất nhiều tiền bạc để giúp đỡ bách tính nghèo khổ. Thậm chí có thương nhân vì tranh chấp làm ăn mà đánh nhau, ta đều giúp giảng hòa… Liêu tri phủ, tiểu nhân nói không sai chứ?” Đồ bang chủ kêu oan:
“Cái này cũng phải.” Liêu tri phủ hắng giọng, ông ta làm sao tin thuyền bang làm ăn thành thật chứ, chẳng qua vì tiện lợi, vì bớt việc cũng nhận không ít lễ vật, vài chuyện mắt nhắm mắt mở cho qua, tốt nhất là ngươi không biết gì, kín đáo trừng mắt lên: ” Chẳng lẽ ngươi không biết cuốn sổ này thật?”
“Tiểu nhân thực sự không hay biết, nếu tiểu nhân làm thì ắt đề phòng nghiêm ngặt, sao còn ở đây rồi để Doãn bộ đầu khống chế dễ dàng như vậy?” Đồ bang chủ lấy bất lợi biến thành ưu thế của mình:
Liêu tri phủ nghe cũng xuôi xuôi: “Bản phủ sẽ tra, tốt nhất là không phải ngươi, nếu không…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |