“Khám nghiệm tử thi.” Lãnh Nghệ thuận miệng đáp: ” Trước kia ta từng làm ngỗ tác.”
“À, thế có phát hiện gì không?”
“Ngưu Thỉ bị người ta cố ý xô xuống hồ phân mà chết.”
Tất cả nghe lời này đều thất kinh, Tề đại thúc hỏi: “Lãnh lão đệ, sao biết?”
Lãnh Nghệ không trả lời mà hỏi Bàn Nha tức phụ: “Khi ngươi thấy hắn ở dưới hố phân thì cũng chính ở vị trí này à?”
“Đúng thế, ở đó đó.” Bàn Nha tức phụ khẳng định:
“Vậy thì đúng rồi, nếu lỡ chân rơi xuống, thì phải nhanh chóng nghĩ cách lên bờ từ chỗ gần nhất, nếu không sẽ chết ngạt.” Lãnh Nghệ chỉ nơi vớt thi thể: ” Nhưng mọi người xem, thi thể lại ở gần bờ bên kia, nơi đó toàn bụi gai và cỏ, mọi người tốn bao công sức mời dẫm bụi gai xuống để đứng vớt lên, ai lại ra đó đứng để rồi lỡ chân ngã. Ngoài ra thùng phân ở dưới cây si già bên này, hắn lại ở bên kia, thật vô lý.”
“Hay là hắn rơi xuống rồi hoảng loạn không nhìn rõ hướng bơi bừa thì sao?”
“Vậy thì xem có vết bơi không, nhìn xung quanh thi thể nước bị quấy đục, nếu hắn bơi từ bên này tới bên kia thì nước trong hồ phân đã quấy lộn lên rồi, nhưng không hề, nước ở đây không hề thay đổi, chứng tỏ không phải hắn ngã xuống ở đây rồi.”
Phân tích này đều đơn giản dễ hiểu mọi người đều thấy đúng thế thật, Tiêu Lão Tam thắc mắc: “Thế làm sao hắn chết bên kia? Hắn không thể ngã từ bên kia xuống, cũng không phải bơi từ bên này sang vậy thì sao? Thế hắn bay sang à?”
Tề đại thúc vung tay bợp hắn: “Nói linh tinh, là bị đẩy xuống đấy!”
Tiêu Lão Tam cãi: “Ngưu Thỉ to lớn như thế, nếu bị đẩy xuống sẽ ra sức vùng vẫy, thế thì cả cái ao bị đục ngầu lên rồi chứ, lúc nãy cháu thấy rõ ràng chỉ chỗ xung quanh hắn là nước đục thôi, thúc bảo tại sao?”
Trác Xảo Nương rụt rè nói: “Có thể bị đánh ngất rồi mới ném xuống.”
“Đúng!” Lãnh Nghệ nhìn thê tử tán thưởng, ngồi xuống kéo áo thi thể lên, chỉ thấy sau lưng có vết thâm đen: ” Hung thủ dùng thứ gì đó húc mạnh vào người chết, nên để lại vết thương này. Cũng vì va chạm mạnh làm hắn trật xương sống, không động đậy được nên chết đuối.”
Tề đại thúc tới gần xem, ông ta có kinh nghiệm chữa xương cốt, nhận ra ngay: “Đúng rồi, xương sống bị trật rồi… Vậy là Ngưu Thỉ bị người ta giết.”
Mọi người đều sợ hãi, trong thôn chưa bao giờ xảy ra chuyện này, thậm chí cả trộm cắp còn chẳng có, đột nhiên có chuyện giết người, ai ai cũng sợ.
Tiêu Lão Tam tức phụ nói: “Trong thôn toàn người tốt, chắc người qua đường làm đấy.”
Bàn Nha tức phụ hỏi: “Tự nhiên đi qua đường xô hắn chết làm gì?”
“Thì không may va phải.”
Tiêu Lão Tam nghe tức phụ nói linh tinh thì tức lắm: “Não heo à, xô thế nào mà trật xương sống, bay luôn sang bên kia?”
Tức phụ của hắn không dám nói nữa.
“Đây rồi, đây rồi.” La Bàn Nha tìm kiếm xung quanh thấy một tảng đá lớn hình thoi sau cây si già, bê tới thử so với vết thương, quả nhiên là khớp: ” Chắc kẻ đó ôm tảng đá này nấp sau cây si, đợi Ngưu Thỉ chuẩn bị lấy phân bên ao thì lao tới dục tảng đá húc bay Ngưu Thỉ ngã xuống mà chết.”
Mọi người đều gật đầu, Lãnh Nghệ cũng tán đồng suy nghĩ này.
“Hay là do cường đạo muốn cướp của làm.” Tiêu Lão Tam tức phụ lại phát biểu:
Một đám ánh mắt nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, nếu là cướp thì dùng đao, không thì dùng gậy, ai đi dùng cục đá? Không phải cướp, không phải người qua đường… Thế thì chỉ có thể là người có thù oán thôi, thế thì phải là người quen biết, tuy thôn dân ít kiến thức, nhưng cái này vẫn tự suy ra được.
“Không phải ta, hôm qua ta uống rượu say là về ngủ tới sáng.”
“Bàn Nha tức phụ nói sáng sớm tới đây Ngưu Thỉ còn sống mà.”
“Dù sao cũng không phải ta.”
Phát hiện ra hung thủ khả năng là người quen biết có thù oán với Ngưu Thỉ cả đám nhốn nhao nói mình vô can.
Lãnh Nghệ lên tiếng: “Giờ lý trưởng chưa tới, mà hung thủ có thể trà trộn trong chúng ta, nếu được ta kiến nghị mọi người kiểm tra lẫn nhau, sớm ngày tìm ra hắn, đưa tới nha môn.”
Lần này Lãnh Nghệ dẫn Trác Xảo Nương đi trốn, cho nên y không định để lộ thân phận thành manh mối cho thích khách, nên không thể trực tiếp, đành dẫn dắt người khác.
Tất cả đều tán đồng, có kẻ giết người quanh quẩn đâu đây ai mà yên tâm, Tề đại thúc hỏi: “Lãnh lão đệ, ở đây xem chừng mỗi cậu có kinh nghiệm, vậy phải làm sao?”
“Có thể húc người ta đi xa như vậy phải khỏe lắm, nên người già yếu, trẻ nhỏ, còn cả Mã lão đệ bị gãy chân đều tạm thời không tính. Những người khác thì kể xem từ lúc mặt trời vừa mọc tới giờ làm gì, có ai thấy, như thế có thể xác nhận cho nhau.” Lãnh Nghệ chỉ dẫn: ” Ta ví dụ trước, đêm qua ta uống say, ngủ tới tận trời sáng, khi thức dậy thì thấy nương tử ta và Tề gia tẩu tử đang nhặt hạt giống.”
“Phải đấy, phải đấy.” Tôn thị hiểu ngay: ” Tức phụ Lãnh lão đệ khi trời sắp sáng thì thức dậy, khi đó ta đang sàng gạo. Muội ấy nói sáng sớm trời lạnh, lo Lãnh lão đệ bị lạnh, ta liền lấy thêm chăn của ta đắp cho Lãnh lão đệ, ta làm chứng cho phu thê họ, trời sắp sáng họ vẫn ở nhà ta.”
Trác Xảo Nương cũng nói: “Tề đại thúc đi lấy nước, đổ đầy cả một chum, thúc ấy luôn ở trong phòng.”
Xưng hô hơi loạn, vì tuổi tác Lãnh Nghệ với Trác Xảo Nương ngang đám Mã tiểu phu, nhưng mà đeo mặt nạ rồi hóa trang cho tuổi hơi nhiều hơn một chút mới thành ra như thế.
Tiêu Lão Tam gãi đầu: “Lúc đó ta đang ngủ, hôm qua uống nhiều quá… Tức phụ ta làm chứng.”
Tề đại thúc hừ một tiếng: “Tức phụ ngươi trời chưa sáng đã lên núi lấy cỏ nuôi lợn rồi, trời sáng hẳn mời về.”
Tiêu lão tam tức phụ gật đầu: “Vâng, cháu lên núi từ sớm.”
Tiêu Lãm Tam cuống lên: “Nhi tử cháu làm chứng được.”
“Nhi tử ngươi ngủ ở phòng khác.”
“Cháu ra ngoài phải có tiếng động.”
“Trẻ con tham ngủ, quát bên tai nó còn chả dậy ấy chứ.”
“Đại thúc, cháu không giết Ngưu Thỉ, dù cháu ngứa mắt với hắn keo kiệt ích kỷ, nhưng đâu tới mức giết hắn chứ, nếu không giết lâu rồi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |