“Sao thúc cứ nói cháu thế? La Bàn Nha cũng thù hắn mà, trước năm mới chia đồ, Ngưu Thỉ nói bị mất cái đệm, dứt khoát đổ cho La Bàn Nha, bọn họ cãi nhau, hắn tát La Bàn Nha mấy cái. La Bàn Nha nói muốn giết hắn.” Tiêu Lão Tam thấy mọi người nhìn cả vào mình thì hoảng lắm, kéo La Bàn Nha vào:
La Bàn Nha đang xem náo nhiệt sao ngờ tai bay vạ gió giáng xuống đầu mình như thế, sững ra mất một giây mới biết rằng tên kia đang nói mình, cuống quýt lên: “Ta nhất thời tức giận mà nói thôi, sao tính được chứ.”
Tề đại thúc mới học được một chiêu tra án đã hùng hổ truy hỏi: “Vậy khi trời sắp sáng ngươi ở đâu?”
“Cháu ngủ, trời rét thế này lại không phải làm đồng, dậy sớm làm gì?”
“Ai làm chứng?”
“Tức phụ cháu… À không, nàng đi lấy phân châu, cha mẹ cháu, ngủ phòng bên, đúng không cha?”
Cha La Bàn Nha thật thà, đáng lẽ phải bênh con thì lắc đầu nói: “Ta biết đâu, ta đang ngủ mà… Bà nó, có thấy không?”
Đến lượt mẹ La Bàn Nha lắc đầu nốt: “Lão bà tử này cũng ngủ, chẳng biết gì.”
La Bàn Nha nổi cáu: “Cha mẹ lẫn cả rồi à, con là con hai người, sao không nói giúp con?”
“Này, này!” Tề đại thúc chỉ tay vào mặt hắn: ” Nói gì thế, giúp giúp cái gì, dang tra án đấy, mạng người lớn bằng trời biết không? Định bảo cha mẹ nói dối ngươi bao che à? Ngươi làm gì mà cần bao che?”
“Không, không ạ, cháu không giết người.” La Bàn Nha hoảng loạn: ” Ý cháu, ý cháu…
“Không giết người làm sao đòi cha mẹ ngươi cũng làm chứng giả?” Tề đại thúc thấy mình nắm được chứng cứ đánh thép rồi, đuổi cùng giết tận:
“Cháu, cháu cuống quá… Cháu ngủ thật mà… À, Ngưu Thỉ chết do tức phụ cháu phát hiện.” La Bàn Nha nói như thể có công lao này đủ chứng minh mình thanh bạch vậy:
Ai ngờ quan sai nửa mùa Tề đại thúc chuyển mục tiêu: “Bàn Nha tức phụ, ngươi là người đầu tiên phát hiện thi thể, ngươi có khả năng giết Ngưu Thỉ nhất.”
Bàn Nha tức phụ lảo đạo lùi lại: “Đại thúc, không phải cháu, hắn to khỏe hơn cháu, cháu giết sao được.”
Tiêu Lão Tam phản bác: “Chưa chắc, chỉ cần nhân lúc Ngưu Thỉ không để ý, ôm tảng đá kia húc vào hắn một cái là xong.”
“Sao ta phải giết hắn?” Bàn Nha tức phụ sợ Tề đại thúc chứ không sợ hắn, hùng hùng hổ hổ quát: ” Tam ca! Ta không trêu chọc gì ngươi, ngươi úp cứt đái lên đầu ta là sao?”
“Nói như ngươi oan lắm.” Tiêu Lão Tam không sợ: ” Mùa thu năm ngoái ta tới nhờ Ngưu Thỉ giúp thu hoạch gạo, trên đường thấy ngươi từ nhà hắn chạy ra, nửa cánh tay còn lộ ra ngoài, mắng Ngưu Thị chết đâm chết chém, có chuyện đó không?”
La Bàn Nha vung tay tát tức phụ: “Á à, bảo sao ngươi tới nhà Ngưu Thỉ xin phân trâu là được luôn, con lăng lơ này muốn quyến rũ hắn à?”
Bàn Nha tức phụ nổi cơn hung dữ lao thẳng đầu vào ngực La Bàn Nha, làm hắn thiếu chút nã bị xô vào hố phân, chửi mắng: “Quân khốn kiếp, ai muốn quyến rũ hắn, hắn muốn ta, bày đủ trò dỗ ta tới nhà hắn, nói cái gì mà bàn chuyện xuân canh mượn trâu, ta tin là thật mới tới. Hắn liền ấn ta xuống giường, nói cho làm một lần thì cho mượn trâu một ngày, hai lần thì hai ngày. Ta bóp suýt vỡ trứng hắn chạy ra… Bà đây vất vả vì cả cái nhà này, suýt nữa bị ô nhục, ngươi còn xỉ nhục ta! Ta, ta không muốn sống nữa.”
Nói rồi ngồi bệt xuống đất khóc rống lên.
Trác Xảo Nương dễ mềm lòng, đi tới bên Lãnh Nghệ huých nhẹ y, bảo y làm gì đó đi, để vị Tề đại thúc kia làm bậy thế này, hung thủ chẳng tra ra mà mọi người quay sang làm kẻ thù nhau. Mấy chuyện này ở thôn quê thực ra bình thường lắm, mọi người ít học thô lỗ, va chạm nhiều, song quên ngay được, nhưng vì chuyện này để trở mặt thành thù thì không tốt.
Lãnh Nghệ gật đầu, y cũng đang nghĩ cách đây.
“Đủ rồi, đủ rồi.” Tề đại thúc quát: ” Không ồn ào nữa, lão tử đang tra án đây này, chuyện không hay có gì thì về nhà nói với nhau, khoe hết ở đây làm gì, hay lắm sao?”
Ở nơi này Tề đại thúc rất có uy, không ai nói gì thêm, chỉ có Bàn Nha tức phụ khóc thút thít.
Lãnh Nghệ bước ra nói: “Ta là người ngoài, nói một câu công bằng vậy… theo như Tề đại thúc điều tra nãy giờ thì phu thê ta và phu thê Tề đại thúc đều có người làm chứng, còn phu thê La Bàn Nha và Tiêu Lão Tam thì không, đặc biệt là phu nhân của La huynh đệ, cô là người đầu tiên phát hiện ra người chết, lại có oán cũ với hắn, nên hiện đáng nghi nhất.”
Bàn Nha tức phụ òa khóc: “Biết thế ta nhìn thấy không nói cho rồi.”
“Cô đừng lo, nói cô đáng nghi nhất không có nghĩa bảo cô là tội phạm, mà chỉ là một cách bài trừ. Nên mọi người cố nhớ ra xem có điều gì chứng minh mìn khi đó không ở hiện trường không? Không nhận định là có người nhìn thấy, một sự kiện gián tiếp chẳng hạn.”
“Có, có, có rồi.” Tiêu Lão Tam được gợi ý liền reo lên: ” Khi mặt trời mọc, ta bị mót tiểu làm thức dậy, ra sau nhà đi tiểu, nghe thấy bên giếng có cái gì đó rơi, vừa rồi nói Tề đại thúc nói là đi lấy nước, có phải thúc đánh rơi cái gì không?”
Tề đại thúc xác nhận: “Ừ, khi đó trời còn chưa sáng, ta vấp phải cục đá bên giếng, thùng nước bị rơi xuống đất, hại ta phải lấy nước lại. Để xem nào, tới nhà Ngưu Thỉ mất một bữa cơm, nếu ngươi lúc đó dậy đi giết người rồi lại còn về nhà ngủ thì tốn hai bữa cơm vậy là không kịp, được, tính ngươi vô can.”
Tiêu Lão Tam mừng lắm: “Cháu nói mà, cháu không giết hắn.”
Tiêu Lão Tam tức phụ reo lên: “Thế thì cháu cũng có, nơi cháu đi lấy có là hướng Quỷ Phủ Nhai, ngược đường nhà Ngưu Thỉ, cháu cắt đầy một sọt, cháu về Tôn thẩm có thấy. Cháu không thể chạy đi giết người rồi chạy về cắt cỏ, đường còn xa hơn nữa kìa.”
Tôn thị gật đầu: “Đúng, Lão Tam tức phụ từ hướng Quỷ Phủ Nhai về, mang theo cả sọt cỏ.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |