Rốt cuộc nó là cái gì? Lãnh Nghệ thực sự tò mò, tuy thế y có thể khẳng định chắc chắn, nếu không nhanh chóng phá án thì sẽ còn thêm nhiều người nữa bỏ mạng vì nó, nói không chừng y cũng bị người ta giận cá chém thớt.
Thành Lạc Tiệp trầm ngâm nói: “Bọn thuộc hạ hỏi rồi, thư sinh kia nói, người đó khẩu âm rất giống hắn nên nhận là đồng hương. Bản thân hắn cũng không biết vì sao người ta lại gửi thứ quý giá như vậy ở chỗ mình.”
“Tra rõ nguyên nhân này sẽ là điểm mấu chốt giúp chúng ta phá án, khi mà tên thư sinh đó không thể giải thích, điều tra ngoại vị có khi sẽ có phát hiện mới.” Lãnh Nghệ chỉ dẫn: ” Tra toàn bộ thân thích hảo hữu của hắn, khi không có manh mối chúng ta không thể đợi, chỉ đành tốn công sức một chút đi.”
Ba người Doãn Thứu đều gật đầu tuân lệnh, lập tức bắt đầu điều tra, đồng thời cũng để lại hình vẽ những món châu báu bị lấy trộm để Lãnh Nghệ biết, đây cũng là hình vẽ mà nha môn đã gửi cho các tiệm châu báu cầm đồ.
Đúng ngày bọn họ điều trà người nhà thư sinh kia, vụ án có đột phá trọng đại.
Ngày hôm đó khi Lãnh Nghệ đang ở quan thự của mình đọc quyển tông thích ứng với công việc mới thì Thành Lạc Tiếp gấp gáp đi vào bẩm báo: “Đại lão gia, ở sông trong thành phát hiện ra một cỗ thi thể, đã xác định là một trong số tên thái giám trộm châu báu! Đồng thời cũng chính là người đã gửi đồ cho thư sinh kia, hắn đã bị đâm chết.”
Chuyện này hẳn không phải là tình cờ đâu, Lãnh Nghệ vừa mới tới đây chuẩn bị điều tra vụ án đó thì người liên quan bị giết, phải chăng trong nội bộ lại có nội gián? Nhưng dù là kẻ nào định giết người bịt miệng thì hắn tính toán sai rồi, có hiện trường, có manh mối, y sẽ có thông tin mới để tra, chứ không phải toàn thông tin quá hạn như bây giờ: “Thi thể ở đâu?”
“Vẫn ở bên sông, thuộc hạ đã lệnh ngăn cản dân chúng vây xem, đợi đại nhân tới kiểm tra.”
Ba Hà là con sông lớn chảy xuyên qua thành Ba Châu, là yếu đáo giao thông của cả vùng này, do nhiều ngày mưa lớn, nước dâng cao, chảy siết, sóng liên tục vỗ bờ trông hết sức nguy hiểm.
Lãnh Nghệ tới nơi thì trời không mưa, mây đen vần vũ trên trời, bất giác khiến y sinh mối lo khác, tạm thời phải dằn lòng xuống, tập trung vào vụ án trước mắt.
Thi thể nằm trên bãi cỏ cách mặt nước có vài bước, toàn thân bị nước mưa tưới ướt.
Vết thương ở dưới tim một chút, rất sâu, hiện trường không có hung khí, Lãnh Nghệ quan sát rất kỹ, miệng vết thương hình tam giác, khả năng do thứ vũ khí hình thoi gây ra, nhưng sau khi đâm vào cơ thể lại có biến hóa lạ, thêm vết thương rạch ngang từ đó, vết thương này lại trơn thẳng, không rõ là loại hung khí gì gây ra.
Doãn Thứu được Lãnh Nghệ hỏi ý kiến thì ngẫm nghĩ rồi phán đoán: “Muốn tạo thành vết thương này, trừ khi hung thủ dùng kiếm đâm vào, sau đó rút ra một đoạn, xoay ngang mũi kiếm vừa rạch ngang ngực vừa rút ra.”
Thành Lạc Tiệp không tán đồng: “Vô lý, nếu hắn muốn tạo thành vết thương lớn hơn, sau khi đâm vào sẽ xoay ngang kiếm kéo ra tạo thành vết thương hình chữ thập chứ không rút kiếm khi sắp ra mới rạch ngang.”
Thành Lạc Tuyền cũng tán thành tỷ tỷ của mình: “Hơn nữa đã đâm ngực rồi, thuận thế rạch xuống có thể rạch bụng, không dễ hơn sao? Nếu xoay kiếm rạch ngang sẽ đụng phải xương sườn.”
Doãn Thứu nhận ra sơ hở trong phán đoán của mình, ho khan: “Hai người nói có lý, ta cũng thấy người này dùng kiếm không phù hợp với lẽ thường, thật kỳ quái.”
Lãnh Nghệ nghe họ phân tích cũng không có nhiều manh mối hơn, tiếp tục kiểm tra thi thể, từ nhiệt độ, độ cứng thi thể và mức độ xuất hiện vết đốm trên người thì hắn phải chết tối hôm trước.
Kiểm tra xong thi thể thì mở rộng kiểm tra hiện trường, rất nhanh ở bên tảng đá cách đó không xa, phát hiện ra một cái hộp gấm. Doãn Thứu kiểm tra khẳng định là một trong số vật phẩm hoàng gia.
Lãnh Nghệ lập tức hạ lệnh lập chốt kiểm tra, khiến y cảm thấy may mắn là hai ngày qua Ba Châu trời âm u suốt, nhưng lại không mưa. Còn mấy ngày trước trời lại mưa liên miên, khiến mặt đất ngấm nước nhão nhoét, khả năng cao sẽ để lại dấu vết.
Quả nhiên khi tìm kiếm bên sông, phát hiện trên bãi cát có mấy dấu chân rất lộn xộn nhưng rõ ràng, Lãnh Nghệ xem qua một lúc liền có phán đoán: “Hung thủ vây giết người này có ba kẻ, trong đó có một tên thọt, một kẻ rất cao, cao hơn người thường một cái đầu. Ngoài ra kẻ thứ ba là một tên béo.”
Chỉ bằng mấy dấu chân mà thấy nhiều vậy sao? Đám Thành Lạc Tiệp cũng nhìn rồi chỉ thấy đống hỗn loạn, cùng lắm phân biệt được có ba dấu chân khác nhau qua kích cỡ khác nhau, cả ba đều kinh ngạc: “Đại lão gia làm sao mà biết?”
“Dấu chân!” Lãnh Nghệ giắt vạt quan bào vào đai lưng, ngồi xuống chỉ từng dấu chân một: ” Nơi này vắng vẻ không có đường đi qua, không có bến sông càu tàu, chỉ có một bãi cát ngắn, vậy nên dấu chân có khả năng cao là do hung thủ để lại. Mấy ngày trước trời mưa, dấu chân xuất hiện sớm hơn đã bị mưa làm mất dấu, chỉ có dấu chân này rõ ràng. Có ba dấu chân khác nhau, vì thế có ba người. Dấu chân phải xuất hiện theo cặp, trong đó một cặp thì dấu vết trẹo ra ngoài một cách kỳ quái, chỉ có thể là người thọt.”
Thành Lạc Tiệp cũng ngồi xuống xem, thấy đúng như Lãnh Nghệ nói.
“Từ độ dài của bước chân chúng ta có thể đoán ra chiều cao một người, thế nên có một tên phải rất cao. Ngoài ra có một dấu chân sâu hơn hai dấu chân còn lại rất nhiều, vậy hắn có thể trọng lớn hơn, nhưng đồng thời khoảng cách dấu chân của hắn lại không hơn người thường, vậy hắn phải là tên béo.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |