Hỏi kỹ càng một phen, Tạ thị đem chuyện từ thức dậy, tặng trâm, trang điểm, đi khoe mọi người trong nhà tới đội mưa dâng hương tới tận khi về nhà, vừa khóc vừa kể ra một lượt. Nha hoàn Tòng Vân ở không ngừng khuyên nhủ, trông cửa, đầu bếp, làm vườn đều buồn thảm ngồi dưới hành lang sương phòng. Ai có thể ngờ một ngày vui vẻ lại kết thúc thế này.
Lãnh Nghệ không cho ai vào phòng, một mình kiểm tra hiện trường, thi thể chưa cứng, nhiệt độ chưa giảm rõ rệt, thời gian tử vong hẳn trong phòng một canh giờ.
Hoàng Cương bị vũ khí nhọn đâm vào mắt dẫn tới tử vong.
Lãnh Nghệ tìm kiếm trong vũng máu thấy cái ngọc trâm gãy đầu nhọn, vừa cầm lên xem đã giật mình sợ hãi gọi Thành Lạc Tiệp vào, đưa nàng xem.
Thành Lạc Tiệp cầm cây trâm lên, nàng liền run người khẽ gật đầu. Sau đó đem ngọc trâm cho Thành Lạc Tuyền và Doãn Thứu xem, cả hai hưng phấn, manh mối xuất hiện vào lúc chẳng ai ngờ tới. Đây chính là một trong số vật phẩm bị mất của hoàng gia.
Vậy là thêm vụ án nữa vì món đồ bí ẩn hoàng gia mà ra, thứ đó thực sự hại người quá nhiều rồi, Lãnh Nghệ có chút tức giận.
Mọi người đều không để lộ ra ngoài, gọi Tạ thị vào phòng, Thành Lạc Tiệp nén kích động hỏi: “Cái ngọc trâm này của nhà các ngươi à?”
Tạ thị lắc đầu nghẹn ngào: “Không phải ạ, là do trượng phu dân nữ tặng sáng nay. Chàng nói tối qua mua được từ chỗ bằng hữu giá rất rẻ, tặng cho dân nữ. Dân nữ thích lắm lo ra ngoài làm mất nên sai Tòng Vân cất vào hộp trang sức ở thư phòng… Làm, làm sao lại gãy rồi?”
Thành Lạc Tiệp không đáp mà hỏi: “Ngươi biết trượng phu ngươi mua được cây trâm này từ đâu không?”
“Không ạ, chàng không nói.”
“Trừ cây trâm nay còn có các món khác được mua cùng, đúng không?”
“Vâng, buổi sáng chàng lấy cái hộp gấm ra, khi đó dân nữ nhìn thấy trong đó có vài mòn đồ ngọc. Dân nữ tìm rồi mà không thấy, chắc bị tặc nhân lấy mất.”
Khả năng cao là Tạ thị không biết gì cả, bọn họ không muốn bứt dây động rừng nên không để lộ nguồn gốc số châu báu đó ra ngoài. Chỉ coi như vụ án giết người cướp của bình thường, Lãnh Nghệ an bài Doãn Thứu đi tra xem tối qua người ở cùng nạn nhân là ai.
Lãnh Nghệ quay lại hiện trường, cùng ngỗ tác trao đổi cái nhìn, thống nhất kết luận đúng là cây ngọc trâm là hung khí, trên người Hoàng Cường không có bất kỳ vết thương nào khác, hắn đang ngủ thì bị một đòn chí mạng không có chút phản kháng nào.
Đã không phải là trường hợp phạm tội trong tình huống bất ngờ mà là chủ động, vì sao không dùng dao? Hay vật nhọn khác, mà lại dùng cái trâm? Một thứ độ cứng không lớn, không hề thích hợp giết người, lại còn đắt tiền như thế, không phù hợp với tư duy của tên trộm.
Từ cửa sổ không có dấu hiệu phá hỏng, hiện trường không có dấu vết lục lọi, hung thủ chỉ lấy đi duy nhất một hộp châu báu, mục tiêu rất rõ ràng, khả năng cao là người trong nhà làm.
“Từ tình huống chúng ta vừa tìm được, Tạ thị và nha hoàn khi đó không ở nhà, khi họ đi thì người chết vẫn ngủ ở trong phòng, bởi khi đó cây trâm vẫn gài trên đầu Tạ thị. Hai người họ từ lúc đi ra thì không quay lại phòng ngủ nữa, đến khi trở về mới phát hiện nạn nhân chết trên giường. Cho nên bọn họ có chứng cứ vắng mặt.” Thành Lạc Tiệp bắt chước cách Lãnh Nghệ phân tích, học luôn cả mấy từ lạ y hay dùng: ” Hiện giờ chỉ còn trông cửa, trù tử và làm vườn, hung thủ khả năng cao là một trong số bọn họ, chúng ta bắt đầu tra từ họ.”
Người đầu tiên được gọi tới là trông cửa Lão Long Đầu, ông già trên 50 làm hom hem như ông lão 70, sợ hãi khom người đứng trước các vị quan sai, đợi tra hỏi…
Lãnh Nghệ kỳ thực hiện không để một trăm phần trăm tâm trí vào việc này, bởi y có mối lo lớn hơn, đó là cơn mưa lớn khiến người ta bất an. Vì thế y càng muốn giải quyết nhanh để không phải phân tâm: “Sau khi phu nhân và nha hoàn nhà ngươi đi, tới trước khi họ trở về, ngươi làm gì?”
“Tiểu nhân luôn ở trong phòng nhỏ trông cửa.”
“Có ai làm chứng không?”
“Làm chứng ạ? Không có ai cả, tiểu nhân chỉ có một mình.”
“Ngươi làm gì trong phòng?”
“Uống trà ạ, trời mưa to qua không thể ra ngoài uống rượu đánh bạc, tiểu nhân còn làm gì được nữa.”
“Trù tử và làm vườn thì sao? Ngươi biết họ làm gì không?”
Trông cửa lắc đầu: “Tiểu nhân không để ý… À phải, khả năng là trên trù tử giết lão gia đấy ạ.”
“Vì sao?” Lãnh Nghệ ra hiệu cho ông ta lại gần nói:
“Vì tên trù tử này tham ăn lười làm, gạo vo không sạch, rau rửa không sạch, ăn vào thường đau bụng. Lão gia mắng chửi hắn mấy lần, hắn không phục, có lần uống say hắn nói, hắn nhịn đấy, nếu ngày nào đó không nhịn được sẽ giết lão gia.” Trông cửa làm động tác cứa cổ: ” Cho nên có thể lão gia lại mắng hắn, nên hắn nổi giận giết lão gia rồi.”
Dựa theo lời khai đó Lãnh Nghệ lại cho gọi trù tử tới, đặt cùng một câu hỏi.
Trù tử này không béo tốt như thường thấy mà cao gầy lêu khêu: “Tiểu nhân ở trong bếp nhồi lạp xưởng.”
“Có ai làm chứng không?”
“Làm vườn ạ, hắn từng lẻn vào bếp ăn vụng, bị tiểu nhân đuổi đi, nói chưa tới giờ cơm, vội cái gì. Thế là hắn đi.”
“Ngươi nhồi lạp xưởng suốt chừng ấy thời gian à?”
“Vâng ạ, trước khi phu nhân đi, tiểu nhân đã nhồi một chậu. Phu nhân thích ăn lạp xưởng nên tiểu nhân hay làm lắm, khi phu nhân đi thì tiểu nhân chuẩn bị nhồi chậu thứ hai, bị phu nhân chặn lại khoe cái châm.”
Lãnh Nghệ đột nhiên nói: “Xòe tay ngươi ra cho ta xem.”
Trù tử đưa hai tay tới, bên trên vàng khè mỡ màng.
Lãnh Nghệ phất tay: “Ra đi.”
Đợi hắn đi rồi Thành Lạc Tiệp đánh giá: “Trông cửa nói dối, mới sáng sớm trù tử đã nhồi được một chậu lạp xưởng, chứng tỏ là người rất chăm chỉ, ít nhất không phải người tham ăn lười làm. Tay hắn toàn mỡ và mùi làm xưởng, trong khi ngọc châm sạch sẽ, hẳn không phải là hắn rồi, như thế tên trông cửa rất đáng nghi ngờ.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |