Liêu tri phủ bỏ ra một tháng bổng lộc, phía dưới mới có phản ứng, đi đầu vẫn là Kim chưởng quầy của hiệu buôn gạo: “Tiểu nhân quyên 200 lượng.”
Lãnh Nghệ cảm động lắm, đây đúng là người có lòng, chắp tay nói: “Ta đại biểu cho bách tính toàn thành, cảm tạ sự khảng khái của Kim chưởng quầy.”
Kim chưởng quầy vội chắp tay trả lễ: “Không dám, không dám, thông phán đại lão gia làm thế thì tiểu nhân tổn thọ mất. Đều là người trong thành, dưới cái tổ vỡ thì làm gì có trứng lành.”
Tuy có Kim chưởng quầy khảng khái, đám phú thương vẫn quyên góp rất ít, đa phần hai mươi lượng, thậm chí có người quyên ba lượng. Lãnh Nghệ tức giận vô cùng, thời đại này, thương nhân bị coi thường, danh tiếng rất tệ, y vốn không tán thành, coi đó là cái nhìn thành kiến. Giờ mới biết, thành kiến là có cơ sở. Có điều chuyện này chỉ có thể tự nguyên, nếu ép họ, ắt sẽ có chuyện.
Thực ra đây là vấn đề hai mặt, thương nhân tuy nhiều tiền nhưng địa vị xã hội cực thấp, cả xã hội kỳ thị họ, đến lúc nguy nan lại muốn họ bỏ tiền. Trong lòng người ta tất nhiên là bất mãn.
Âu là chuyện thường tình của con người.
Lãnh Nghệ dùng số tiền ít ỏi đó tiếp tục mua bao tải, tổ chức dân tráng, bách tính gia cố đê.
Lại qua được thêm một ngày, tới chập tối, Lãnh Nghệ đang ở trên đê thì nhìn thấy một thớt tuấn mã phóng tới như bay, chính là đám bộ khoái ngày hôm qua y đã phái lên thượng du xem tình hình lũ.
Con ngựa sùi cả bọt mép rồi, cho thấy nó chạy liên tục quãng đường dài. Bộ khoái thấy bóng dáng Lãnh Nghệ trên đê thì ghìm cương, con ngựa dừng lại liền không đứng vững nữa ngã vật ra đất, bộ khoái kịp thời nhảy khỏi ngựa, hét khản cổ: “Không xong rồi đại lão gia!”
Lãnh Nghệ chột dạ: “Sao?”
“Lũ, lũ về, lớn lắm, như đàn lợn con lăn lông lốc tới ấy.” Bộ khoái khua chân múa tay miêu tả:
“Những người khác đâu?”
“Bọn họ tiếp tục đi lên thượng du điều tra, sai tiểu nhân về báo gấp để có chuẩn bị.”
Lãnh Nghệ thấy hắn toàn thân ướt sũng thì hỏi: “Thượng du vẫn mưa ạ?”
“Cách Ba Châu chỉ 20 dặm trời mưa rất to, không nhìn thấy đường, quan lộ bị núi lở phá cả rồi, tiểu nhân suýt chút nữa không qua được.”
“Ngươi vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.”
Lãnh Nghệ bắc tay lên trán nhìn về phương xa, chỉ thấy một đường màu đen, mơ hồ có ánh sáng loáng lên, thoáng chút trầm ngâm nói với Tống phó bộ đầu: “Ngươi lập tức phái toàn bộ tạo đãi sai dịch đi thông báo với tất cả bách tính trong thành, có cơn lũ lớn hơn đang tới. Vì an toàn, yêu cầu họ mang theo nước, lương khô, di chuyển lên tường thành hoặc là lên núi ở ngoài thành. Với người già yếu, người nha môn giúp họ di chuyển. Ngoài ra ngươi phải phụ trách duy trì trật tự, đề phòng hỗn loạn hoặc có kẻ tranh thủ cướp phá.”
Tống bộ đầu được Lãnh Nghệ đưa theo từ Ba Châu, chấp hành mệnh lệnh của y rất kiên quyết.
Lãnh Nghệ lại nhờ Thành Lạc Tiệp về nhà đưa Trác Xảo Nương, Thảo Tuệ lên chỗ thành cao vững trãi, không cần lo cho y, các nàng an toàn, y mới có thể yên tâm được. Thành Lạc Tiệp hứ một tiếng không đáp lời song vẫn đi làm ngay.
Rất nhanh toàn thành đã vang lên tiếng chiêng la cảnh báo, đường phố tức thì hỗn loạn, tiếng khóc lóc la hét cãi vã chửi bới vang lên ở khắp nơi.
Lãnh Nghệ lúc này hết sức trấn định, không nhìn cũng coi như không nghe thấy, toàn lực chỉ huy dân tráng tới những nơi đê xung yếu.
Một canh giờ sau, bắt đầu thấy nước dâng lên, dòng chảy thêm siết.
Một chiếc kiệu xuất hiện trên đê, rèm vén lên Liêu tri phủ bước ra, không biết có phải vì gấp quá không mà loạng choạng suýt ngã, tạo đãi đỡ lấy mới đứng vững. Liêu tri phủ nhấc quan bào tới trước mắt Lãnh Nghệ rống lên: “Ai ra lệnh bách tính di chuyển lên tường thành?”
“Là ti chức, đại nhân…”
“Ngươi làm trò gì thế hả?” Liêu tri phủ thô bạo cắt lời: ” Vì sao không báo ta trước, ngươi có biết giờ toàn thành hỗn loạn rồi không?”
“Đại nhân, giờ không để ý được chuyện loạn hay không nữa, đây là vấn đề sinh tử rồi.” Lãnh Nghệ nắm cánh tay ông ta, kéo ra sát bờ đê, chỉ dòng nước: ” Đại nhân tự nhìn đi, nước đã dâng vượt quá mức vài ngày trước rồi, hơn nữa còn đang lên. Thám tử ti chức phái đi đã về báo, lũ tới rồi, đây chỉ là đợt đầu tiên thôi, đợt sau càng lớn hơn.”
Liêu tri phủ nhìn xa, quả nhiên hết tầm mắt thấy sóng đục ngầu chảy cuồn cuộn, tựa như có cả đàn lợn đang chạy tới, còn bên này thì đủ âm thanh hỗn loạn. Ông ta chỉ còn biết ngước mắt nhìn trời than: “Ông không định cho người ta sống nữa hay sao?”
Lãnh Nghệ nhẹ giọng nói: “Đại nhân, còn nước còn tát, chúng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Liêu tri phủ gật đầu, bóp vai Lãnh Nghệ, gần như bi tráng nói: “Đê giao cho ngươi, bản phủ phải về nha môn thu thập công văn tư liệu trọng yếu, đưa tới nơi an toàn. Ngươi nói không sai, cứ cố hết sức đi.”
“Vâng, đại nhân cũng mau tới nơi an toàn, đừng ở lại nha môn.”
Liêu tri phủ đi rồi, Lãnh Nghệ sai bộ khoái vào trong thành, lệnh tất cả thanh niên trai tráng phải lên đê chống lũ.
Lần trước toàn thành đồng lòng, nhưng tinh thần một khi dâng cao rồi thì khó duy trì tiếp được, nỗ lực rồi, cố rồi, lần này càng nhiều người nghĩ cho bản thân hơn, không quan tâm tới việc chung nữa.
Tống phó bộ đầu chạy tới báo: “Đại lão gia, nhiều nhà trong thành không chịu di chuyển, họ nói không sao đâu, lần trước cũng không sao, còn nói đi rồi đồ trong nhà sẽ bị trộm.”
Lãnh Nghệ nổi giận: “Đi, không cho phép ai ở lại hết, sau khi trời sáng mà còn người ở lại trong thành, nhất luật xử lý như trộm cắp.”
Tống phó bộ đầu chạy đi ngay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |