Thông phán đại lão gia cũng tự mình vác bao tải chống lũ, tin tức này được người người la lên truyền khắp đê, có người đã bỏ chạy cắn chặt răng quay về, la hét người khác kéo tới hỗ trợ.
Rốt cuộc chặn được chỗ đê bị nước tràn qua rồi, dần dần nước chảy chậm lại, toàn bộ quan lại dân phu đứng trên đê không kìm được tiếng reo hò, làm việc càng thêm khẩn trương tích cực. Vì nước không ngừng dâng cao, bọn họ chưa chiến thắng.
Liên tục chiến đấu cả đêm, khi trời sáng rốt cuộc có tin tức tốt, nước ngừng dâng rồi, cơn mưa lần này cũng không kéo dài được lâu.
Khi tin tức này được tạo đãi phụ trách quan sát mực nước xác nhận, cả thành sôi trào.
Thế nhưng người có chút hiểu biết đều chẳng thấy nhẹ nhàng chút nào, vì mực nước rất cao, đê kiên cố còn không chống nổi lũ, huống hồ là đê tạm, nước vẫn có thể phá đê bất kỳ lúc nào.
Điều này Lãnh Nghệ cũng hiểu, mực nước cao, áp lực lớn, chỉ cần một chỗ bị rõ nước cũng có thể khiến đê bị phá hủy nhanh chóng. Nên tổ chức nhiều đội ngũ tuần đê, nơi nào phát hiện có nước thấm vào là nhanh chóng bịt lại.
Thêm một tin tức tốt nữa, Hồng Kiệt phụ trách điều tra thượng du báo về, mưa ngừng rồi, cũng không phát hiện ra đợt lũ nào nữa.
Liên tục ba ngày liền chiến đấu với dòng nước, trước đó chẳng được nghỉ ngơi tử tế, Lãnh Nghệ cố gắng an bài xong nhiệm vụ tuần tra thì cùng Thành Lạc Tiệp tới nhà dân gần đê nghỉ ngơi.
Người vừa đặt xuống giường là thiếp đi, chẳng biết ngủ được bao lâu, Lãnh Nghệ mơ hồ nghe tiếng sấm liền giật mình tỉnh giấc, vừa nhảy xuống giường thì chân run run ngã xuống.
Thành Lạc Tiệp cũng đã tỉnh, trong đêm tối vẫn kịp đưa tay giữ lấy cánh tay Lãnh Nghệ: “Sao thế?”
“Không biết, mau ra ngoài.” Lãnh Nghệ vừa rồi không phải đứng không vững, mà là mặt đất rung chuyển, vội vàng chạy ra ngoài, liền thấy vô số người chạy ven đê: ” Có chuyện gì, xảy ra chuyện gì?”
Chẳng ai nghe thấy lời y vì tiếng động quá lớn.
Đúng lúc này một bóng người chạy tới trước mặt Lãnh Nghệ, là Tống phó bộ đầu, hắn gào lên: “Không xong rồi, đại lão gia, đê vỡ rồi! Chạy mau!”
Toàn thân Lãnh Nghệ lạnh thấu, làm sao lại thế được, mình ngủ chưa bao lâu, sao lại vỡ đê, trước đó đâu có dấu hiệu gì. Đầu thì nghĩ thế, chân không dừng, cùng Thành Lạc Tiệp chạy lên đê, hét to: “Đê vỡ ở đâu?”
Tống phó bộ đầu không hoàn toàn nghe rõ, cũng đoán được ý y, chỉ tay: “Gần tường thành.”
Nếu là hạ du vỡ đê, lũ cuốn qua cũng không gây thiện hại nhiều, nếu là thượng du thì nước trực tiếp xông vào thành, vậy thì xong rồi.
Những tiếng sấm rền kia đã đuổi tới ngay sau lưng họ, Lãnh Nghệ quay đầu nhìn lại chỉ thấy căn nhà mình vừa ngủ như làm bằng giấy, nước lũ cuốn qua, chớp mắt không còn lại gì.
Bọn họ cắm đầu cắm cổ chạy lên đê, thoát nạn gần như trong gang tấc. Đứng trên đê nhìn về phía lỗ hổng cách đó không xa, đất cát vẫn đang sụp xuống từng mảng. Trong đêm nhìn không quá rõ, nhưng cảm thụ được dòng nước cuồng loạn chảy qua, cảm thụ được sự nhỏ bé của nhân loại.
Chạy, bọn họ vẫn tiếp tục chạy, tránh xa chỗ sạt lở, dọc đường gặp không ít bách tính hoảng loạn, gục trên đê nhìn công sức của mình bị dòng lũ phá hủy không kìm được nước mắt.
Lãnh Nghệ tụ tập được một đám tạo đãi sai dịch xung quanh, lúc này không thể làm gì, không có thiết bị thông tin hiện đại hóa, chẳng thể liên lạc phối hợp lấp lại lỗ hồng.
Tình hình cụ thể thế nào trong đêm tối cũng không biết.
Điều duy nhất có thể làm được là bọn họ đốt được mấy ngọn đuốc, tập trung vài ngọn đèn xung quanh Lãnh Nghệ, hô hào bách tính đi theo.
Lãnh Nghệ dẫn bọn họ men theo đê mà chạy, tới tận khi gặp tường thành. Ở đây nước lũ phá hủy cửa thành, biến cổng thành thành cái hầm cầu cuồn cuộn chảy qua.
Tường thành Ba Châu chỉ là gạch xanh bao lấy đất, làm sao chịu nổi dòng lũ hung bạo, rất nhanh cổng thành sụp đỗ, biến thành lỗ hổng to hơn.
Chính nhờ có lỗ hổng lớn này, nước thoát ra khỏi thành. Đoạn đê này có thang nối lên cổng thành, Lãnh Nghệ được bảo vệ đi lên thành lâu, bên trên đã chật kín người, tất cả như đã chết lặng vì cảnh tượng kinh hoàng phía dưới.
Một ông già tóc trắng run run đi tới chỗ Lãnh Nghệ quỳ xuống, y chưa kịp hiểu gì thì ông ta đã khóc lớn: “Đa tạ đại lão gia, đa tạ ơn cứu mạng của ngài, nếu không nhờ ngài bắt thằng con cứng đầu của thảo dân phải đi thì cả nhà chết cả rồi.”
Mấy người gần đó bấy giờ mới nhận ra Lãnh Nghệ đã tới rồi, liền quỳ cả xuống.
Lãnh Nghệ vội đỡ ông già vậy: “Đừng cảm ơn ta, là ta có lỗi với mọi người mới đúng, ta không giữ được đê, làm nhà cửa bị cuốn trôi cả rồi. Có điều ta nhất định bẩm báo triều đình, mau chóng cấp tiền chẩn tai, giúp đỡ mọi người xây dựng lại nhà cửa.”
Ai cũng biết dù triều đình chẩn tai cũng chẳng được là bao, đa phần vẫn phải dựa vào bản thân, nhưng có một tia hy vọng vẫn hơn không, phấn chấn được phần nào.
Lãnh Nghệ đi men theo tường thành tiếp tục an ủi mọi người, đa phần mọi người kịp mang theo thức ăn nước uống, một số còn có vật dụng cá nhân. Thành Ba Châu xây bằng gạch và đất, thành cao trên ba trượng, chiều ngang trung bình cũng hơn một trượng, rất rộng rãi, có thể thoải mái phóng ngựa bên trên.
Lúc này đã khuya, trẻ con đa phần đã ngủ say, chỉ còn người lớn ngồi đó với ánh mắt thẫn thờ, không biết ngày mai sẽ ra sao.
Bỗng nhiên một bóng người quen thuộc lọt vào trong tầm mắt Lãnh Nghệ. Là Xảo Nương, nàng đứng trong đám đông, ngọn đuốc lớn trên thành lâu chiếu xuống, cũng chiếu lên người nàng, khiến cho thân thể nàng như được phủ một lớp viền màu vàng, ánh mắt nàng cũng tỏa sáng như ánh mặt trời vậy.
Xuyên qua đám đông, bốn mắt nhìn nhau, sóng lòng dâng trào, không nói lời nào mà hơn cả muôn vạn lời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |