“Nô tỳ không dám!” Thảo Tuệ quỳ xuống:
Trác Xảo Nương ngăn lại: “Chủ ý của quan nhân thật hay, chúng ta nhận tỷ muội đi, gặp được nhau cũng là duyên phận.”
Thảo Tuệ rưng rưng nước mắt: “Nô tỳ không dám leo cao.”
“Cái gì mà không dám leo cao.” Lãnh Nghệ uy hiếp: ” Ngươi mà không đồng ý, ta không dám giữ ngươi trong nhà đâu.”
Thảo Tuệ biết lắm, người cứu một nha đầu bẩn thỉu bệnh tật sắp chết về, tốn bao nhiêu tiền bạc chữa trị, sao có thể tùy tiện đuổi mình đi chứ? Chỉ là một cái cớ thôi, nó khóc nấc lên gọi: “Tỷ tỷ, tỷ phu.”
Trác Xảo Nương rất hiểu ý trượng phu, hơn nữa Thảo Tuệ thông minh lanh lợi, còn rất hợp với nàng. Thấy chuyện này không thể qua loa, chẳng biết là học ở đâu, kéo Thảo Tuệ ra sân bày hương án, đặt hoa quả, lại gọi nha hoàn bà mụ trong nhà tới làm chứng.
Trời đã hoàn toàn tối đen, hôm nay trời chiều lòng người không những trời trong mà còn có sao.
Trong sân trước nhà chính, trên cây, trên mái nhà đều treo đèn lồng, cả khu vườn được chiếu sáng. Giữa sân có đặt một chiếc hương án, bên trên là một bát hương, còn có mấy đĩa hoa quả, bánh trái. Trước hương án đặt hai chiếc bồ đoàn lớn.
Bày biện xong xuôi Trác Xảo Nương và Thảo Tuệ cung kính dập đầu trước trời đất chính thức nhận làm tỷ muội. Thảo Tuệ khóc tưng bừng, người khác lại hâm mộ không thôi.
Sau nghi lễ ngoài sân, Trác Xảo Nương mời mọi người vào phòng khách ăn bánh. Lãnh Nghệ bảo họ trò chuyện vui vẻ, y tới thư phòng xử lý công vụ, nếu không ra thì đừng ai làm phiền.
Trong nhà quen với việc Lãnh Nghệ thích đóng cửa tập trung làm việc nên đều gật đầu.
Lát sau từ cửa sổ thư phòng Lãnh gia có người leo ra, cực kỳ thuần thục treo tường, luồn lách trong con ngõ nhỏ rồi biến mất.
Bạch Hồng một mình ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm trống vắng, người buồn cảnh càng tệ, trước mắt không phải những đống đổ nát thì cũng là ngôi nhà dang dở chưa thành hình. Được cái là không khí tấp nập, rất nhiều nhà đốt đuốc xây dựng trong đêm, đường phố người qua kẻ lại, không gian vang vang những tiếng cốp chát xây nhà, tùy từng người có thể thấy những âm thanh này phiền nhiễu hay tưng bừng rộn rã.
Còn về phần Bạch Hồng, nàng không có mấy cảm xúc, khuôn mặt diễm tuyệt thiên hạ tựa vầng trăng trên cao, đẹp mà lạnh, nàng ngồi đó rất lâu, chẳng mảy may cử động dù chỉ một chớp mắt. Mãi tới khi có một nam nhân hết sức bình thường xuất hiện ở cửa phòng, nàng mới khẽ nghiêng đầu sang.
Là Lãnh Nghệ, một tay y ôm vò rượu nhỏ, một tay cầm hai gói giấy: “Uống rượu không? Ta lâu rồi không uống rượu, chúng ta hôm nay uống một bữa ăn mừng.”
“Được!” Bạch Hồng ưu nhã rời cửa sổ, đi tới bàn thấp giữa phòng:
Cũng không có gì nhiều nhặn, một ít đỗ tương rang muối, vài cái bánh bột, một vò rượu. Nếu không nhờ triều đình tới cứu tế, những thứ này cũng chẳng kiếm đâu ra được. Trên phố cũng có vài cửa hiệu mở lại rồi, thực ra chẳng phải để buôn bán, làm thế chỉ để mong cuộc sống nhanh trở lại thôi, cũng có khách tới nhưng chẳng phải mua bán hay ăn uống, chỉ để ngồi chỗ mình hay ngồi trò chuyện vài câu rồi đi.
Lãnh Nghệ kiếm được chút món nhắm nay là cũng phải nói khó với chủ hiệu người ta mới bán cho một ít, ngược lại, rượu còn không ít, thứ này niêm phong kín, có ngâm nước cũng không hỏng.
Hai người nâng chén mời, qua vài tuần rượu, gò má trắng như bạch ngọc của Bạch Hồng đã nhuộm hai áng hồng diễm lệ, hồng hồng tựa cánh hoa đào: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Muốn nhờ cô giúp một việc!”
“Ứng trước tiền chứ gì?”
Lãnh Nghệ cũng không vòng vo: “Đúng thế, thêm bốn thành nữa được không, vừa vặn là một nửa.”
Bạch Hồng cau mày: “Đã có triều đình cứu tế, ngươi còn cần nhiều tiền thế làm gì?”
“Cô cũng biết đã có triều đình cứu tế, không cần tới ta nữa, số tiền này ta dùng kiếm ra tiền, không phải ném xuống sông. Cô nương cứ yên tâm.” Lãnh Nghệ đảm bảo:
“Vậy mai ta về kinh thành lấy tiền cho ngươi.” Bốn thành là bốn vạn lượng vàng, Bạch Hồng tất nhiên không mang theo nhiều tiền như vậy, tửu lâu này chỉ là địa điểm liên lạc ở Ba Châu, không phải trụ sở:
Lãnh Nghệ hỏi: “Cô đi về một chuyến mất bao lâu?”
“Một tháng.”
“Thế thì không kịp rồi, có thể nhanh hơn không?”
“Làm sao nhanh hơn được.” Bạch Hồng bất mãn: ” Ngươi liền một lúc nhiều như thế, kể cả tiền của ta ở kinh thành cũng không đủ, gom góp ở nơi khác nữa, nói một tháng là nhanh rồi.”
Theo Vương Kế Ân nói nửa tháng nữa triều định sẽ công bố lệnh đổi tiền, muộn hơn thời điểm đó thì không có ý nghĩa gì. Lãnh Nghệ từ bỏ, nâng chén lên mời Bạch rồi uống cạn trước.
Bạch Hồng hỏi: “Ngươi cần gấp lắm sao?”
“Trong vòng mười ngày, tối đa là nửa tháng, nếu không thì không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Trong tay ta có khoảng 5000 lượng, trong vòng mười ngày chắc có thể gom thêm cho ngươi 5000 lượng nữa, thế nào?”
“Có bao nhiêu hay bây nhiêu, vậy là tốt lắm rồi.” Lãnh Nghệ lại nâng chén lên: ” Nào, cạn.”
Hai người uống tới sướng khoái, rượu hết, Lãnh Nghệ cáo từ về nhà.
Bạch Hồng có hiệu suất làm việc rất cao, chẳng bao lâu sau đó có một chiếc xe ngựa đỗ lại trước trạch viện Lãnh gia, mấy người cao lớn bê từng chiếc hòm nặng vào phòng, nhanh chóng rời đi, từ đầu tới cuối không nói một lời.
Toàn bộ số vàng được Lãnh Nghệ đắt ở gian trong của thư phòng, nơi này đích thân Trác Xảo Nương quét dọn, phó dịch trong nhà không được đi vào.
Lãnh Nghệ khóa cửa về phòng ngủ, Trác Xảo Nương và Thảo Tuệ nắm tay trò chuyện, mặt đều hồng hào, chắc là cũng uống kha khá rồi, nói: “Lần này ta được quan gia thưởng không ít vàng bạc, ta muốn mua ít cửa hiệu, ý nàng thế nào?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |