Lãnh Nghệ hỏi: “Thế tiền sắt trong kho của các ngươi còn bao nhiêu?”
Chưởng quầy không hiểu: “Là sao ạ?”
Thảo Tuệ mắng: “Chưởng quầy của ta từ xa tới, đường xá xa xôi chỉ mang vàng. Nhưng khách khứa tới tiêu pha thì đủ loại, chẳng lẽ bọn ta mang vàng trả lại sao? Thế nên muốn mua luôn tiền sắt trong kho của các ngươi, được không?”
“Vâng, vâng!” Chưởng quầy già lại chẳng mừng quá: ” Lần này lão hủ bán đi định về nhà, mang theo tiền sắt bất tiện lắm, các vị làm thế là giúp lão hủ một việc lớn rồi.”
Lãnh Nghệ thầm cảm thán, kể cả người làm ăn thời đại này đa phần cũng rất thành thật, có sao nói vậy, loại như Kim chưởng quầy đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
Ngay lập tức ông già dẫn họ tới kho, tiền được xâu thành từng xâu 1000 đồng rồi, đếm cũng tiện. Kiểm kê được hơn 1200 vạn đồng, thêm vào tiền thanh lâu, vị chi là 1500 vạn đồng.
Bọn họ liền mời lý trưởng ở con đường đó tới làm trung gian, hai bên ký văn khế, Lãnh Nghệ dùng tên giả, hợp đồng thời đó thực ra sơ khai lỏng lẻo, ý nghĩa không cao. Quan trọng là địa khế, phòng khế và toàn bộ giấy tờ bán thân chuyển giao cho Lãnh Nghệ, cái này có dấu của quan phủ, nắm trong tay ai thì người đó là chủ. Chưởng quầy già hoan hỉ lắm, đeo bọc hành trang lên, dẫn theo ba bốn phó dịch trong nhà, hớn hở rời Ba Châu ngay.
Lãnh Nghệ vẫn thuê lão bảo cũ, căn dặn: “Ngươi phải nghĩ cách trong vòng một tháng tới giúp chuyện làm ăn bình thường trở lại, trong thời gian này, không cần kiếm tiền, chỉ cần không lỗ thôi. Quan trọng là cần có khách, nếu trong vòng một tháng mà không khởi sắc thì ta cho ngươi nghỉ, tất nhiên nếu làm tốt, sẽ có thưởng lớn.”
“Đa tạ đông gia.” Lão bảo mừng lắm, chỉ sợ chủ ngoài nghề thích can thiệp chỉ huy, nếu cho bà ta không gian lớn như vậy mà không làm tốt, bà ta thấy mình bị đuổi cũng đáng: ” Có câu này của ngài là lão thân có chủ ý rồi, nhất định làm tốt.”
Định hướng của Lãnh Nghệ rất rõ ràng, đó là mau chóng đổi vàng trong tay thành tiền sắt, sau đó dùng những cửa hiệu mới mua này, hấp nạp càng nhiều tiền sắt càng tốt, mục tiêu của y không phải kiếm tiền từ khách, mà là kiếm tiền đổi của triều đình sau này.
Xong một nhà, Thảo Tuệ muốn thoát lực, có trời chứng giám sau lớp mặt nạ kia nó run thế nào, may mà không làm hỏng việc. Chỉ là mồ hôi ướt hết mặt, đeo mặt nạ hết sức khó chịu, lớp keo bên trong gặp nước bong ra rồi, không dán chặt vào da mặt được nữa, đành phải cởi ra.
Vốn Lãnh Nghệ còn định đi mua một tửu lâu tên là “Ba Châu tửu lâu”, vốn là tửu lâu buôn bán tốt nhất Ba Châu, giờ lương thực ăn chả đủ, sao kinh doanh nổi. Chỉ là tình trạng Thảo Tuệ như thế thì không thể tiếp tục được nữa.
Sau đó liên tiếp mấy ngày, Lãnh Nghệ và Thảo Tuệ đi mua khách sạn, đổ trường, hiệu tơ lụa. Thảo Tuệ ngày càng quen việc, nó mồm mép khéo léo, giỏi quan sát đón ý, đi tới đâu mua tới đó. Tiền bỏ ra không nhiều bằng mua thanh lâu.
Số vàng Bạch Hồng gom được đưa tới trong 10 ngày tới hơn 1 vạn lượng, cộng với số tiền trước đó, Lãnh Nghệ có tổng cộng chừng 2 vạn lượng vàng. Y mua hết cửa hiệu rồi, chỉ dùng một phần nhỏ trong đó.
Tiếp theo đó là dùng số cửa hiệu mới mua này hút tiền sắt. Mỗi ngày Thảo Tuệ lại đeo mặt nạ đi kiểm kê sổ sách, đem toàn bộ tiền sắt mang về nhà. Sau đó lấy vàng từ Lãnh Nghệ làm vốn kinh doanh cửa hiệu.
Để cẩn thận hơn nữa, Lãnh Nghệ mua một trạch viện nhỏ, tiền sắt được áp tải tới đây, sau đó mới lại thuê xe ngựa chở về nhà.
Lúc này người nhận được chẩn tai của triều đình cũng đã kha khá rồi, lòng người ổn định trở lại, bách tính các nơi trở về nhà gây dựng lại cuộc sống mới. Đống đổ nát bị dọn khỏi thành, những căn nhà mới được dựng lên, đường xá đi lại thậm chí còn thuận lợi hơn trước. Ba Châu là thành phố thương nghiệp, chỉ cần thủy vận còn thông suốt là buôn bán lại dần nhộn nhịp. Lương thực có thể vẫn thiếu thốn, nhưng các loại hàng hóa khác không ảnh hưởng quá nhiều, lại nhờ trước đó xây dựng tưng bừng, phần nào thúc đẩy kinh doanh sớm quay lại.
Ngoài ra không ít thương nhân vùng khác đánh hơi thời cơ, tới thu mua cửa hiệu giá rẻ, nhưng tất nhiên không nhanh bằng Lãnh Nghệ.
Dưới bối cảnh đó, thêm vào sách lược không cần lãi của Lãnh Nghệ hết sức thành công, chưởng quầy các cửa hiệu dốc hết bản lĩnh kinh doanh, thu hút khách hàng. Trước khi lệnh đổi tiền ban xuống, toàn bộ vàng của Lãnh Nghệ đã được đổi thành tiền sắt.
Đến giữa tháng 8, triều đình phái đặc sứ tới Ba Châu, chủ trì công tác đổi tiền. Ba Thục có mỏ sắt tốt, thế nên triều đình đặt xưởng luyện tiền ở đây, chất lượng tiền sắt tốt hơn nơi khác. Quả đúng như Vương Kế Ân tiết lộ, 100 đồng tiền sắt đúc tại Ba Châu đổi được 110 tiền đồng mới.
Lãnh Nghệ còn quản cả tiền cốc, chuyện này trong phận sự rồi, huống hồ Liêu tri phủ còn là chuyên gia trốn việc, việc gì đẩy được là đẩy, giao được là giao, ông ta chỉ cần hỏi tới kết quả thôi, những quan viên khác chẳng khá gì hơn. Quan trường Ba Châu như đầm nước chết lại còn bận khắc phục hậu quả nhiều sổ sách giấy tở mất bởi cơn lũ, bởi thế Lãnh Nghệ đem tiền sắt của mình đổi sang tiền đồng càng thần không biết quỷ không hay.
Cơ mà trăm tính ngàn tính lại bỏ sót một điều, đây không phải tiền giấy, càng không phải là con số trong tài khoản ngân hàng. Khi đổi thành tiền đồng làm giờ đây tiền trong nhà chất cao tới nóc rồi. Trác Xảo Nương giờ đêm cũng không dám ngủ, dao sẵn tầm tay, nàng chỉ sợ có trộm mò tới. Thảo Tuệ cũng hết cách, nó chỉ có cái mồm mép khéo léo chút, trong tình huống này ích gì?
Lãnh Nghệ thầm than sơ xuất, làm sao xử lý đống tiền này, y nghĩ ngay tới Bạch Hồng liền tới tửu điếm Hạnh Hoàng tìm nàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 560 |
Ngày cập nhật | 19/12/2024 05:55 (GMT+7) |