Lãnh Nghệ cười ngồi xuống: “Cô giám sát ta sao?”
“Không hẳn, Ba Châu đột nhiên xuất hiện một phú thương, mừng giận không lộ ra mặt, mua hơn mười cửa hiệu, giao dịch đều bằng vàng, ta đoán ra ngay là ngươi rồi. Sau đó triều đình hạ lệnh đổi tiền, ta liền hiểu vì sao ngươi cần ứng trước nhiều như thế. Nhưng mà chuyện này vô cùng mạo hiểm, chẳng may triều đình hủy kế hoạch, hoặc tỉ lệ hoán đổi thấp, cưỡng chế bách tính đổi tiền, chẳng phải ngươi lỗ lớn sao?” Bạch Hồng nhìn Lãnh Nghệ đầy tò mò, con người này rốt cuộc thế nào, tới nay nàng chưa nhìn thấu:
Vì lần này có hẹn trước, nên trên bàn có sẵn rượu ngon cùng món ăn, Lãnh Nghệ không khách khí, tự rót cho mình một chén: “Kiếm được thì kiếm, lỗ thì thôi, có làm sao đâu.”
“Ta còn định khen ngươi biết làm ăn kia, không ngờ ta nhầm.” Bạch Hồng nhìn ra Lãnh Nghệ không nói đùa: ” Ngươi kỳ lạ thật đấy.”
“Ta tới đây không phải nghe cô trêu chọc đâu.” Lãnh Nghệ vào thẳng chủ đề: ” Ta tới nhờ cô giúp đây.”
“Giúp gì?”
“Mặc dù triều đình có chẩn tai, nhưng ta tính rồi, miễn cưỡng chỉ duy trì được ba tháng nữa, thành Ba Châu còn đỡ, bách tính nơi này chủ yếu dựa vào kinh doanh, giá lương thực cao lên họ cùng lắm chắt bóp vẫn sống được. Bách tính các thôn quê, sống cả bằng đồng ruộng, không biết cô biết không, nhiều nhà thậm chí trong nhà chưa từng có lấy một đồng tiền, bọn họ phải đợi tới mùa thu năm sau mới có thu hoạch. Cho nên tới mùa xuân năm sau bách tính Ba Châu hết lương thực, mà chẳng thể dựa vào triều đình được…”
Bạch Hồng không cần nghe hết cũng hiểu Lãnh Nghệ muốn làm cái gì rồi, nhìn cái mặt Lãnh Nghệ háo hức khi kể kế hoạch lớn của y tựa đứa trẻ khoe món đồ chơi mới, chẳng giống người sắp đem tiền đi đốt, vừa bực mình vừa có chút cảm phục. Trên đời này người thông minh nhiều lắm, nàng gặp loại yêu nghiệt trí tuệ tài hoa hơn người rồi, chỉ có loại ngốc thế này là gặp lần đầu: “Ngươi lại muốn mua lương thực tích trữ, tới khi đó bán rẻ cho bách tính chứ gì?”
Lãnh Nghệ còn không nghe ra ý mỉa mai trong lời nàng, giơ ngón cái: “Chỉ có cô hiểu ta, nếu không ta kiếm tiền nhiều như vậy để làm gì chứ?”
Bạch Hồng bất lực trước sự cứng đầu của Lãnh Nghệ, khuyên can thì lần trước đã phân tích hết lời rồi, nàng chẳng muốn tốn công nữa: “Được rồi, tiền của ngươi thì ngươi muốn làm gì thì làm, lại muốn ta giúp ngươi mua lương thực hả?”
“Đúng vậy, hiện cách vụ thu hoạch mùa thu chỉ một tháng nữa thôi. Ta muốn nhờ cô giúp ta gom thêm 200 lượng vàng và 1000 vạn tiền đồng, ta có chuyện dùng. Số tiền còn lại có thể dự chi cho ta, toàn bộ mua lương thực. Ta đã mua hai hiệu buôn gạo, năm sau hết lương thực ta sẽ lấy ra cho bách tính mua nợ, giống trước kia chỉ lấy một phần lợi thôi.”
“Được rồi, giả sử mọi chuyện tốt đẹp, đến mùa thu năm sau người ta đem lương thực trả lại cho ngươi, ngươi sẽ có vô số lương thực trong tay. Lúc đó ngươi sẽ làm thế nào?”
Lãnh Nghệ cười: “Thong thả bán thôi, ta hiểu ý cô, làm thứ khác sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng con người ta dễ thỏa mãn lắm, chừng này tiền là quá nhiều rồi, tiền nhiều không nhất định là chuyện tốt.”
Người ta đã nói thế rồi, còn nói được gì hơn, Bạch Hồng thở dài, làm sao gặp phải thứ quái nhân như thế, là xui xẻo của nàng.
Một tháng sau lại có ý chỉ truyền tới Ba Châu, miễn thuế ba năm cho thương hộ Ba Châu. Tin tức này truyền ra thương giới Ba Châu sôi trào, toàn bộ cửa hiệu đang treo biển chuyển nhượng thu lại, bắt đầu nghĩ cách tái thiết kinh doanh. Thương gia vùng ngoài hay tin ùn ùn kéo tới.
Cho nên chẳng mấy chốc đường phố Ba Châu khôi phục sự phồn hoa ngày trước, ít nhất là nhìn bề ngoài là thế, muốn bách tính thực sự có tích lũy như trước thì ba năm là ít.
Giờ giá cửa hiệu đã tăng lên gấp đôi so với thời điểm Ba Châu mới gặp thiên tai, riêng mặt này thôi Lãnh Nghệ đã lãi lớn rồi. Giờ thực sự hiểu câu có người trong triều dễ làm việc là thế nào rồi, một người chỉ có kiến thức kinh doanh sơ đẳng nhất như y mà cũng kiếm tiền dễ như bỡn, thực sự như ăn cướp mà.
Tất nhiên y không quên phần Vương Kế Ân, thông qua thái giám truyền chỉ, tặng cho vị ca ca này 200 lượng vàng thắt chặt quan hệ đôi bên.
Trong tay có tiền rồi, Lãnh Nghệ muốn thực sự làm chuyện lợi ích cho bách tính. Mà một mặt khác, Ba Châu càng phồn hoa thì chuyện kinh doanh của y càng dễ dàng, đó gọi là nước lên thì thuyền lên.
Lãnh Nghệ triệu tập toàn bộ tri huyện, ti phòng hộ phòng các huyện của Ba Châu tới họp, ngoài ra còn mười thêm 5 lý trưởng của mỗi huyện, yêu cầu là tới từ các thôn nghèo nhất.
Đây thực sự là thịnh hội hiếm có trong quan trường, thông thường ngoại trừ chúc Tết, chẳng bao giờ bọn họ cùng tới Ba Châu thế này. Bởi vậy sự kiện này đã tạo nên thanh thế lớn, mà những người tin tức linh thông ở Ba Châu cũng nghển cổ lên chờ đợi từng động tĩnh một.
Tin tức truyền tai nhau, đến cả bách tính bình dân cũng biết rồi, phố phường Ba Châu thêm một đề tài bàn tán, lần đầu tiên những con người chỉ biết đầu tắt mặt tối để ý tới động tĩnh trên quan trường.
Bởi thế từng đoàn quan viên các huyện tới Ba Châu đều có được chú ý lớn, làm họ ngạc nhiên hết mức.
Những vị tri huyện, lý trưởng này tới nơi đều biểu thị cảm kích Liêu tri phủ đã tranh thủ tiền chẩn tai của triều đình cho hương thôn, giúp ổn định bách tính. Sau khi được chẩn tai, không còn người chạy nạn nữa, tình trạng cướp bóc giảm đi đáng kể.
Lãnh Nghệ cho biết y đang tích cực vận động thương nhân lương thực nhập thêm lương thực, để tới mùa xuân năm sau mang cho bách tính mua nợ. Để bách tính yên tâm khôi phục sản xuất.
Tri huyện các nơi càng cao hứng, biểu thị năm sau nhất định tổ chức tốt việc sản xuất.
Cuộc họp lần này tổ chức ở hoa sảnh nha môn do Lãnh Nghệ chủ trì, Liêu tri phủ vui vẻ để y chủ đạo, dù sao y làm thành tích gì đi chăng nữa thì cũng có phần của ông ta mà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |