Lúc này thấy Tôn đại phu đi ra, Lãnh Trường Bi vội đi tới hỏi: “Lão đại phu, bệnh của tôn tức phụ nhà ta có nặng không?”
Tôn đại phu vuốt râu cười: “Không sao, uống thuốc là khỏe thôi.”
Lãnh Trường Bi cười ha hả nói với đám Trác Đại Hữu: “Đấy các ngươi xem, ta nói mà, mỗi lúc mỗi khác… Lão đại phu, xin cứ dùng thuốc tốt nhất chữa cho tôn tức phụ của ta, để nó khỏe rồi còn sinh cho ta đứa trọng tôn, ha ha ha…”
Đám Lãnh Phúc cũng cười theo.
Trong phòng Lãnh Nghệ cũng đang nắm tay Trác Xảo Nương ôn nhu nói: “Lão đại phu nói rồi, bệnh của nàng không nặng, uống thuốc là sẽ mau chóng khỏe lại.”
Trác Xảo Nương nhoẻn miệng cười rất sáng lạn.
Cả Tôn đại phu đều không biết rằng Trác Xảo Nương đã nghe trộm bọn họ nói chuyện rồi, vì phòng nghỉ tạm kia chỉ cách lớp ván gỗ mỏng, cho nên nàng tò mò rời giường rồi nghe thấy. Lát sau tất cả cùng đi vào cười nói vui vẻ, nàng cũng mỉm cười với họ.
Chỉ là khi từ Linh Chi y quán đi ra, Tiêu thị định cõng Trác Xảo Nương lên xe, nàng nhất quyết muốn ở cùng Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ bế Trác Xảo Nương lên xe, để nàng nằm trong lòng mình, lần này Trác Xao Nương không ngủ, cứ nhìn y si dại, y hôn nhẹ lên trán nàng: “Sao thế?”
Trác Xảo Nương nắm lấy vạt áo Lãnh Nghệ, quyến luyến vô hạn: “Quan nhân, đừng rời khỏi thiếp được không? Thiếp sợ…”
Lãnh Nghệ yêu thương ôm nàng chặt hơn: “Ta làm sao rời khỏi nàng chứ, chúng ta sẽ ở bên nhau tới khi bạc đầu, dù là già tới không đi được nữa, nàng vẫn là bảo bối trong lòng ta.”
Trác Xảo Nương vừa ngọt ngào vừa chua xót, nước mắt không nghe lời trào ra, nàng quay đầu đi che giấy, dụi đầu vào lòng Lãnh Nghệ.
Vừa rồi sau khi nghe Tôn đại phu nói, nàng thầm thề rồi, trước khi rời đi, không nhỏ một giọt nước mắt nào, nàng muốn giữ lại dáng vẻ xinh đẹp nhất cho quan nhân.
Về tới nhà Lãnh Nghệ đặt Trác Xảo Nương lên giường, ngồi bên cạnh trò chuyện với nàng, lòng thì nóng ruột đợi Hoa Vô Hương.
Trác Xảo Nương cũng nắm tay y không buông: “Quan nhân, đợi thiếp khỏe rồi, chúng ta lại tới Quỷ Phủ Nhai leo núi nhé? Thiếp thích cảm giác đất trời chỉ có hai chúng ta.”
“Không được.” Lãnh Nghệ bẹo má nàng, chưa để nàng kịp lo đã nói: ” Còn con chúng ta nữa chứ, phải đưa cả chúng theo, nhất định phải dạy chúng leo núi nữa.”
“Thế thì tốt quá, rồi chúng sẽ leo giỏi hơn chúng ta, leo lên ngọn núi cao nhất…” Trác Xảo Nương chìm vào mơ tưởng vô hạn, nhất thời quên đi bệnh tật của mình:
Hai người đang tưởng tượng ra tương lai mỹ hảo thì Thảo Tuệ đi vào nói: “Tỷ phu, có người nói là hảo hữu của tỷ tỷ, nghe nói tỷ tỷ bị bệnh nên đến thăm, có gặp không ạ.”
Lãnh Nghệ mừng lắm: “Mau mau mời vào.”
Chốc lát sau một phụ nhân trung niên đi vào, da mặt vàng vọt, tóc hoa râm, đầu đội khăn hoa, giống phụ nhân thị tỉnh bình thường, bước chân chậm mà vững, khác hẳn kiểu vừa đi vừa nhún nhảy của Hoa Vô Hương.
Đến khi nhìn Lãnh Nghệ, nàng mới háy mắt tinh nghịch, song thu lại rất nhanh, giọng già khà khàn: “Dân phụ bái kiến đại lão gia.”
“Cô nương, mau mau vào đi.” Lãnh Nghệ phải thán phục nha đầu này lắm trò, thế nhưng vẫn dễ nhận ra lắm, thầm nghĩ lát nữa đưa nàng mặt nạ phụ nhân trung niên của mình thì càng hoàn hảo. Để phòng hờ, dặn Thảo Tuệ: ” Muội ra cổng canh, đừng cho ai vào.”
Thảo Tuệ không hỏi chạy đi làm ngay, tình cảm của Lãnh Nghệ với tỷ tỷ nó ra sao, nó biết chứ.
Lãnh Nghệ vào phòng nói với Trác Xảo Nương: “Đây là vị danh y có tiếng, ta mời tới xem bệnh cho nàng đó.”
“Làm phiền đại phu.” Trác Xảo Nương khẽ gật đầu:
Hoa Vô Hương không nói gì, ngồi xuống xem bệnh, lần này thần sắc nàng rất nghiêm trọng, xem xong không nói gì mà bảo: “Đại lão gia, có thể quá bộ ra đây nói chuyện không?”
Lãnh Nghệ hơi ngạc nhiên song vẫn gọi Thảo Tuệ vào cùng Trác Xảo Nương rồi dẫn Hoa Vô Hương tới thư phòng, có linh cảm không lành: “Sao thế?”
Hoa Vô Hương tức giận: “Đã bảo ngài không được làm tôn phu nhân thương tâm cơ mà, sao ngài không nghe?”
“Ta đâu có!”
“Thế vì sao trước đó nàng đã có vài phần sinh cơ, giờ đã mất sạch rồi.”
“Cái gì?” Lãnh Nghệ bàng hoàng không hiểu:
“Ngài không nhìn ra à? Tôn phu nhân tuy mỉm cười, nhưng khí xác xám xịt, mạch lúc mạnh lúc yếu, chính là quỷ sùng mạch, loại mạch tệ nhất. Cha ta nói đây là dấu hiệu đầu trâu mặt ngựa chuẩn bị đem bệnh nhân đi.”
“Tức là tôn lão đại phu nói thật sao?”
“Hả, ông ta nói gì thế?” Hoa Vô Hương thoắt cái tò mò hỏi:
Lãnh Nghệ do dự chút rồi thuật lại nguyên xi, kể cả lời đánh giá cách chữa trị của Hoa Vô Hương là bàng môn tà đạo.
“Không nhìn ra lão già cũng có chút bản lĩnh thấy được được mất của Quỷ Môn Tam Thập Châm.” Hoa Vô Hương bĩu môi: ” Cơ mà ông ta nói đúng cũng chỉ là đúng trong hiểu biết của ông ta mà thôi.”
Lãnh Nghệ mừng rỡ: “Tốt quá, ta biết mà, cô mau chữa cho nương tử của ta đi.”
Hoa Vô Hương ỉu xìu: “Ta không chữa được.”
Lãnh Nghệ bị dội gáo nước lạnh vào thẳng mặt, đây đã là hy vọng cuối cùng của y rồi, chẳng lẽ phải nhìn nàng ra đi lần nữa, nghĩ tới đó y không chịu nổi: “Cô nhất định có cách mà, lần trước nương tử ta đã không thở nữa rồi, cô vẫn cứu được đấy thôi. Hoa cô nương… Hoa đại phu, cứu nàng đi.”
“Đừng gấp, ta đang nghĩ cách mà.” Hoa Vô Hương bị Lãnh Nghệ nói cũng sốt ruột đi đi lại lại, không biết vì chuyện gì mà cô gái bộc trực thẳng tính như nàng lại phải ngập ngừng mấy lần mới nói: ” Giờ muốn cứu nàng chỉ có một người là Hoa Minh Tôn.”
“Họ Hoa, họ hàng của cô sao?”
“Là sư bá của ta.”
Ra là thân quen, vậy là tốt rồi Lãnh Nghệ hớn hở: “Ông ấy ở đâu, dù tốn bao tiền ta cũng phải mời ông ấy tới, cô nương nói đi, ta đích thân đi mời ngay.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |