Lãnh Nghệ xem một lúc hỏi: “Sư gia nhìn xem, nét chữ hình như khác nhau.”
“Đúng là khác ạ.” Đổng sư gia ở mặt này rõ ràng am hiểu hơn Lãnh Nghệ, tìm trong bài viết mấy chữ tương tự: ” Đông ông xem, mấy nét này từ hướng đi nét bút, tới thứ tự trước sau đều khác, tuy có mô phỏng, nhưng khác biệt là quá rõ ràng.”
Lãnh Nghệ chỉ thấy khang khác, không nói rõ ràng được như vậy, nghe Đổng sư gia phân tích càng thêm tin tưởng, mặt đen xì: “Ai chịu trách nhiệm quyết định bài nào gian lận?”
“Là quan lại phân quản các trường thi ạ, bài thi này tham gia minh y, vậy thì do y quan Tào Ngộ phụ trách.”
“Gọi hắn tới đây, nhưng đừng nói gì cả.”
Không lâu sau một ông già lưng hơi gù theo Đổng sư gia đi vào, tuổi chừng trên 50, trông qua cũng có chút phong thái trưởng giả đạo mạo, khom người thi lễ.
Lãnh Nghệ thời gian qua tâm tình cực tệ, bụng lúc nào cũng như chứa đầy lửa, lại còn gặp chuyện thối tha này, chẳng phí lời: “Nghe nói ngươi sở trường thư pháp, viết vài chữ cho bản quan xem đi, viết bốn chữ Hiệu thuốc Hoa thị ấy.”
Tào Ngộ vừa nghe đã chấn động, cười gượng: “Đại nhân, ti chức không dám bêu xấu.”
“Không cần khách khí, viết đi, nếu ngươi không viết bản quan tới phủ của ngươi lấy chữ.” Lãnh Nghệ ném thẳng bút xuống dưới chân ông ta:
Tào Ngộ biết chuyện bại lộ rồi, cãi cố không ích gì, ở Ba Châu này ai không biết Lãnh Nghệ bây giờ danh tiếng cao vời, quyền lực ngợp trời chứ, cố chống đối làm chuyện càng tệ, quỳ sụp xuống dập đầu khóc lóc: “Ti chức sai rồi.”
“Chuyện là sao? Nói.” Lãnh Nghệ quát:
“Dạ, dạ.” Tào Ngộ dùng ống tay lau mồ hôi trán: ” Nhi tử của lão đại phu Triệu Tri của Huệ Tế Đường năm nay cũng tham gia minh y, ông ta bỏ tiền lớn nhờ ti chức xử lý khảo sinh có thành tích tốt để nhi tử ông ta đỗ cao. Ti chức với ông ta giao tình lâu năm, thể diện phải chiếu cố, nhất thời hồ đồ, xin đại nhân thứ tội.”
“Thể diện cần chiếu cố à? Nhất thời hồ đồ à? Thứ tội à?” Lãnh Nghệ đứng bật dậy, không phải vì ông ta tuổi cao thì y đã cho một cú đá: ” Ngươi đường đường là y quan của phủ, vốn phải vì triều đình lựa chọn người tài, báo đáp quốc gia. Ngươi lại chèn ép người có y thuật cao minh, đưa loại vô dụng lên, tư cách gì làm quan, tư cách gì hành y tế thế? Thể diện các ngươi cao hơn triều đình, cao hơn tính mạng bách tính? Người đâu?”
Lập tức có tạo đãi chạy vào.
“Đem tên khốn kiếp tham tiền gian lận, phá hoại khoa cử này giam vào đại lao, lệnh bộ đầu Hồng Kiệt bắt giữ Triệu Tri Liêm của Huệ Tế Đường, gộp án điều tra.” Lãnh Nghệ mặc kệ tiếng gào khóc của Tào Ngộ, cơn giận chưa giảm lại bảo Đổng sư gia: ” Thủ tiêu thành tích của nhi tử Triệu Tri Liêm, không cần biết hắn đạt thành tích gì, đợi xé phách công bố bảng là hủy, sau này cũng không cho tham gia khoa cử nữa.”
Đổng sư gia chắp tay: “Đông ông đúng là gương sáng treo cao.”
Lãnh Nghệ đem toàn bộ bài thi bị đánh dấu gian lận đưa Đổng sư gia: “Tổ chức người kiểm tra lại số bài thi này, tra rõ xem có thực sự là gian lận hay không, kết quả báo cho ta.”
“Vâng!” Đổng sư gia cầm bài thi lui ra ngoài:
Trong phòng không còn ai, cơn giận của Lãnh Nghệ cũng như quả bóng xì hơi, dựa lưng vào ghế khép mắt lại, giờ y chẳng còn tâm tư mà làm cái gì cả, nếu Triệu Quang Nghĩa hứng thú với bức tranh của mình, vậy tính thời gian đù để triều đình phái tín sứ tới Ba Châu rồi chứ. Chẳng lẽ ông ta không thích.
Không thể nào! Lãnh Nghệ còn thích cơ mà, đây là thứ thời đại này không thể nào nhìn thấy, chẳng khác nào người xem TV đen trắng cổ đại được tặng chiếc TV màu, còn là loại độ phân giải cao, sao không thích được chứ.
Vì sao lại không có động tĩnh.
Y nghĩ mãi mà không hiểu, hận không thể lên kinh thăm dò. Chỉ hận giờ y là thông phán một phủ, chứ không phải là tri huyện Âm Lăng, khi đó y muốn đi đâu thì đi chẳng ai quản nổi.
Ngồi yên không làm gì thế này Lãnh Nghệ sợ ruột gan mình bị đốt cháy mất, quyết định tìm người thương lượng, chỉ có thể là Thành Lạc Tiệp, nàng vốn là hộ vệ thiếp thân của hoàng hậu, có lẽ biết vài chuyện.
Giờ Thành Lạc Tiệp phụ trách an toàn bên Trác Xảo Nương, cho nên đợi một lúc mới gọi được nàng tới.
Thành Lạc Tiệp đi vào, giữ một khoảng cách nhất định, xưng hô cũng chính thức: “Đại lão gia gọi thuộc hạ có chuyện sao?”
“Ừ, có việc này cần nàng tham mưu.” Lãnh Nghệ đóng cửa lại:
Thành Lạc Tuyền thấy Lãnh Nghệ đóng cửa thì đỏ mặt: “Đại lão gia, không nên thế, tôn phu nhân mà biết e không chịu được, giờ sức khỏe của nàng rất kém.”
“Ta không có ý đó.” Lãnh Nghệ cười khổ, nói thẳng luôn: ” Thế này, ta vẽ một bức tranh, tự tin là không tệ, hoàng đế nhất định sẽ thích, ta tin hoàng đế xem rồi sẽ tán thưởng tài năng hội họa của ta mà triệu kiến ta lên kinh. Nhưng giờ ta đợi mãi mà không thấy, muốn tìm muội phân tích hộ.”
Ra là hiểu lầm, mặt Thành Lạc Tiệp càng đỏ, nói lảng đi: “Chàng biết vẽ tranh à?”
“Ừm, biết…” Tới lượt Lãnh Nghệ đánh trống lảng: ” Ta nói cho nàng vậy, ta hy vọng được hoàng đế triệu kiện, để thỉnh cầu ngự y chữa bệnh cho Xảo Nương.”
“Chàng muốn nhờ ngự y thì đâu phải tốn công như vậy, có thể tẩu thỉnh hoàng hậu mà.” Thành Lạc Tiệp không hiểu:
“Là thế này, bệnh của Xảo Nương chỉ có Hoa Minh Tôn chữa được, nhưng mời ông ta không dễ…” Lãnh Nghệ cân nhắc, nếu tiến kinh có lẽ càng nhờ vào Thành Lạc Tiệp nhiều hơn, nếu nàng không biết sự thể nghiêm trọng, có khi hỏng viết, vì thế đem ân oán giữa Hiệu thuốc Hoa thị và Hoa Minh Tôn kể ra:
Thành Lạc Tuyền nghe mà há mồm hồi lâu: “Bệnh của tôn phu nhân thực sự nghiêm trọng vậy sao?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |