Tư thế từ phía sau này luôn là kiểu nam nhân thích thú, Lãnh Nghệ cũng không ngoại lệ, bởi vì tư thế đó có thể tạo nên một cảm giác chinh phục mãnh liệt. Thấy cảnh xuân cung sống này, người y nóng râm ran, miệng khô cổ khát.
Cả quá trình Lãnh Nghệ ghi cả lại, y lúc này như thám tử tư được người ta thuê theo dõi trượng phu vụng trộm với tiểu tam. Có điều nói đi phải nói lại, Tiểu Chu hậu thực sự quá xinh đẹp, hơn nữa còn được dạy thuật phòng the, kỹ năng thuần thục, không thua kém các cô gái trong phim JAV, mà Triệu Quang Nghĩa càng hùng dũng tới đáng kinh ngạc. Hai người họ liên tục thay đổi tư thế, xem phim màn hình lớn cũng không đã như vậy.
Nghĩ tới đó Lãnh Nghệ tát bản thân, sao mình đọa lạc quá thế này?
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, Triệu Quang Nghĩa buông Tiểu Chu hậu ra ngửa mặt thở dốc, Tiểu Chu hậu thì như đống bùn nhão ngã xuống đất, nàng vẫn cố bò dậy, dùng khăn tay lau người cho Triệu Quang Nghĩa, giúp ông ta mặc y phục rồi mình tự mặc váy áo rời đi.
Lãnh Nghệ toát hết mồ hôi, định ra ngoài, rồi nghĩ, không thể để người ta thấy quá dễ dàng, vậy thì mất giá quá.
Triệu Quang Nghĩa từ sau giả sơn đi ra, tới lương đình, nói với Vương Kế Ân đã chuẩn bị sẵn trà nước chờ đợi: “Sao rồi?”
“Lãnh đại nhân vẫn ở trong đó ạ, hay nô tài đi gọi.”
“Không, không, kỹ thuật vẽ này nhìn là biết không dễ dàng, phải tập trung cao độ mới làm ra bức tranh chân thực đế thế, không cần làm phiền y.”
Thế là Lãnh Nghệ bạo gan khiến Triệu Quang Nghĩa đợi đúng nửa canh giờ.
Nhưng kết quả rất xứng công chờ đợi, bức tranh tuy nhỏ nhưng vô cùng rõ nét, Triệu Quang Nghĩa xem mà thôi mà đã hưng phấn rồi, bức tranh rất đẹp. Thực sự là bức tranh đẹp, nó thể hiện trọn vẹn hùng uy của ông ta, khi đó ông ta đứng thẳng, Tiểu Chu Hậu hai tay bám vào thân cây, lưng uốn cong, mặt hơi quay phía sau nhìn ông ta với mẻ sướng khoái mê ly…
Tiếc cũng là tiếc ở chỗ này, trên mặt nàng không có vẻ thống khổ như lần đầu, khiến người ta không có cảm giác chinh phục. Khi đó còn chưa biết Lãnh Nghệ có bản lĩnh này, nhưng giờ có thể khiến hoàng hậu của một quốc quân rên rỉ quằn quại dưới thân mình cũng đủ hưng phấn rồi. Đặc biệt tài nghệ “vẽ tranh” của Lãnh Nghệ thật hơn mắt nhìn.
Tuy “bức tranh” nay trông rất khác với loại tranh ông ta hay xem, nó to nặng, tranh thì nhỏ mà cái khung thì lớn, phức tạp, ông ta nhìn mãi cũng không hiểu thứ này, thực sự chưa từng thấy. Đó là vì Lãnh Nghệ có tính toán rồi, y sai người dùng gỗ để tạo ra một cái ốp lưng cho chiếc di động của y, thêm vào một vài cơ quản nhỏ vô dụng, làm cảnh là chính.
Vì thế nó chính xác là cái smartphone màn hình lớn cùng với chiếc ốp điện thoại gỗ kỳ dị.
Lãnh Nghệ nhìn Triệu Quang Nghĩa lật đi lật lại cái điện thoại của mình mà tim vọt lên tới cổ, nhưng mày y thực sự quá lo rồi, ở thời đại đó ai có thể liên tưởng tới thứ khác ngoài bức tranh được chứ?
Triệu Quang Nghĩa cực kỳ hài lòng về bức tranh, liên tục kêu thần kỳ: “Làm tốt, thứ này trẫm thu rồi.”
Lãnh Nghệ vội nói: “Quan gia, đây là công cụ vẽ tranh của thần, mất nhiều năm mới làm ra được, nếu thiếu nó, sau này không thể vẽ được nữa.”
“Hả? Nếu trẫm muốn xem lại thì sao?” Triệu Quang Nghĩa hơi cau mày, thứ này quá kỳ quái, ông ta chưa hiểu:
“Nếu thần vẽ bức tranh này trên khổ lớn sẽ mất nhiều năm, song thần đã nghĩ một cách nhanh hơn, xin quan gia kiếm một cao thủ thêu thùa, chiếu theo bức tranh này thêu lại.” Lãnh Nghệ có chuẩn bị trước, y từng xem nghệ thuật thêu thùa, ấn tượng rất mạnh việc người ta có thể dùng kim thêu ra bức tranh sống động như ảnh chụp, hoàn toàn có thể phục hồi nguyên dạng một bức tranh.
Khi ở Ba Châu, Lãnh Nghệ đi dạo thấy nhiều tác phẩm thêu có độ tinh xảo cực cao, trong hoàng cung hẳn còn có tú nương giỏi nhất. Nếu đem so kỹ thuật in ấn thời đại này thì ăn đứt.
Triệu Quang Nghĩa ngần ngừ: “Làm vậy có được không?”
Lãnh Nghệ thật thà đáp: “Chuyện này thần mới nghĩ trong đầu chứ, chưa từng thử qua, nhưng có thể chỉ dẫn họ thêu thử.”
“Được Kế Ân, ngươi tới an bài, phải nhanh.” Triệu Quang Nghĩa xem đi xem lại bức tranh kia rồi mới lưu luyến trả Lãnh Nghệ: ” Ngươi chỉ có thể vẽ một bức thôi à?”
Thực ra Lãnh Nghệ “vẽ” gần 100 bức rồi, chọn cái đẹp nhất cho ông ta xem thôi, khẳng định: ” Vâng, mỗi lần thần chỉ có thể vẽ đúng một tranh, hơn nữa phải tập trung toàn tinh lực mới làm ra được, mỗi bức tranh đều là duy nhất.”
Triệu Quang Nghĩ hài lòng: “Bản lĩnh này của người thực sự là rất phi thưởng, nói đi, ngươi muốn thưởng gì, trẫm thỏa mãn ngươi.”
Lãnh Nghệ quỳ xuống bái lạy: “Thần có một chuyện khó, luôn vướng bận trong lòng.”
“Ồ, nói xem nào.”
“Vâng ạ, thê tử của thần mắc thứ bệnh quái lạ, toàn thân tê liệt, ngũ giác mất linh, hiện nàng đã thành phế nhân, không còn sống được bao lâu. Được cao nhân chỉ điểm, nói chỉ có ngự y Hoa Minh Tôn dùng châm pháp đặc biệt mới có thể cứu mạng. Cho nên…”
Triệu Quang Nghĩa hứng thú nhìn y: “Cho nên ngươi lộ bản lĩnh hội họa này, mong được trẫm chú ý, để lệnh ngự y cứu thê tử ngươi… Dụng tâm khó nhọc thật.”
Lãnh Nghệ nghe ra được chút bất mãn trong đó, sợ hãi dập đầu: “Thần có chút lòng riêng, không phải có ý tính kế quan gia, vì quái bệnh thê tử, sợ ngự y không chịu chữa, trong lúc hoảng hốt mới làm vậy… Xin quan gia thứ tội.”
Triệu Quang Nghĩa vốn không vui nhưng nghe y nói tha thiết như vậy thì bình thường lại: “Ngươi vì yêu thương thê tử mà nóng lòng, trẫm không truy cứu nữa. Ngươi là trọng thần của trẫm, ái thê bệnh nguy, ngự y của trẫm trị được, đương nhiên phái đi, đâu cần tốn công vậy…”
Lãnh Nghệ liên tục thỉnh tội, rất sợ chuyện tới đây rồi lại hỏng, toàn thân run lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |