Bài thơ này Lý Dục Miêu tả cảnh năm xưa hắn và Tiểu Chu hậu lén lút hẹn hò sau lưng tỷ tỷ nàng là Đại Chu hậu, Tiểu Chu hậu sợ người khác phát giác nên xách hài đi tất rón rét bước.
Trác Xảo Nương thấy vị phu nhân cao quý kia nổi giận, rối rít nói: “Quan nhân nhà thiếp thân không có ý đó, phu nhân hiểu lầm rồi.”
“Không phải chuyện của ngươi.” Tiểu Chu hậu không thèm nhìn Trác Xảo Nương, giọng lạnh như băng: ” Tên thôi quan nhỏ bé, dựa vào ai mà dám vô lễ như thế?”
“Ti chức chỉ đọc thơ của công gia thôi, nào dám cười nhạo phu nhân… Trong phòng thật là nóng.” Lãnh Nghệ vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài, lập tức có thị nữ đi tới nhận lấy, gác lên bình phong:
Áo khoác vừa bỏ ra, chiếc đai lưng vàng liền lộ diện, trên đời này Lý Dục sợ nhất là Triệu Quang Nghĩa, sau khi Triệu Quang Nghĩa kế vị thường bày nhiều trò châm chọc mỉa mai hắn, giờ đột nhiên nhìn thấy đai lưng của Triệu Quang Nghĩa, vội quỳ xuống khấu đầu.
Tiểu Chu hậu hoa dung thất sắc, nàng tuy làm chuyện cẩu thả với Triệu Quang Nghĩa, nhưng trong lòng hiểu rõ, người Triệu Quang Nghĩa muốn làm nhục là trượng phu mình, nên nàng cắn răng phối hợp, không để ông ta đạt được mục đích, cũng là để lấy lòng ông ta, mong ông ta tìm được thỏa mãn trên thân thể mình thì nương tay với trượng phu. Sống ở hoàng cung nhiều năm, nàng không ôm chút ảo tường nào, trong lòng Triệu Quang Nghĩa, nàng chỉ là thứ công cụ để ông ta xỉ nhục địch nhân, không có nửa phần địa vị gì cả.
Giờ Lãnh Nghệ đeo bảo bối này thì biết y là thân tín của hoàng đế, tự trách mình quá lỗ mãng, nếu bị y nói xấu với hoàng đế, phu thê mình sẽ phiền toái không dứt, vội vàng cúi đầu.
Lãnh Nghệ càng không ngờ hai người kia phản ứng mạnh như thế, có chút hối hận vì đeo cái đai lưng này, vội đỡ Lý Dục lên: “Công gia, mời ngồi lên.”
Lý Dục chưa hết sợ hãi: “Tiện nội uống rượu ăn nói lỗ mãng, mong Lãnh đại nhân thứ tội.”
Lãnh Nghệ thầm thở dài, người vong quốc dù quan tước cao tới mấy cũng là người vong quốc, lúc nào cũng chỉ lo làm gì không đúng mà mất mạng, chân thành nói: “Công gia nặng lời, ti chức ngưỡng mộ thi từ của công gia mới thuận miệng ngâm ra, không có ý gì khác, phu nhân đã hiểu lầm.”
Triệu Đình Mỹ cười ha hả nói vào: “Chỉ là hiểu lầm thôi, nói ra là không sao nữa rồi, cũng tại ta chưa nói với Trọng Quang chuyện của Lãnh đại nhân. Lãnh đại nhân khi ở Ba Châu đã phá không ít vụ án trọng đại, lại còn suất lĩnh bách tính chống lũ có công, nên quan gia thưởng cho đai lưng vàng, sau điều tới làm thôi quan Khai Phung phủ. Từ lúc tới kinh thành luôn giúp quan gia xử lý sự vụ, là cánh tay trái phải của quan gia.”
Lý Dục càng sợ hãi: “Thất kính, thất kính.”
Tiểu Chu hậu không dám ngồi kiểu lười nhác tùy tiện nữa, ngồi ngay ngắn, vẻ mặt cũng trở nên đoan trang mực thước, mỉm cười khiêm nhường: “Thì ra Lãnh đại nhân bản lĩnh cao như vậy, tiện thiếp ngưỡng mộ, tương lai ắt xuất tướng nhập tướng có ngày.”
“Phu nhân nói quá, ti chức hổ thẹn.”
Tiếp đó Triệu Đình Mỹ, Lý vương phi ra sức giảng hòa, sáu người cùng uống rượu, không khí hòa hoãn dần.
Tiểu Chu hậu mời Lãnh Nghệ một chén rượu nói: “Tiện thiếp trước đó thất lễ, nguyện vì Lãnh đại nhân đàn một khúc thỉnh tội.”
Triệu Đình Mỹ vỗ tay: “Hay, dao cầm của Trịnh quốc phu nhân quán tuyệt thiên hạ, hay đàn khúc Tương Kiến Hoan mà Trọng Quang làm vào xuân năm ngoái, thế nào?”
Tiểu Chu hậu khẽ gật đầu, không đứng dậy mà chỉ kéo đàn tới, đặt lên đùi, tay lướt phím thử âm, mắt nhìn Lãnh Nghệ. Mười ngón tay thon thả đi đi tới đâu, tiếng tinh tang réo rắt truyền ra tới đó, giọng tựa chim kêu:
Rừng thôi đỏ sắc xuân hoa…
Thảy mau qua…
Ai khiến sớm nay mưa buốt…
Gió chiều tà.
Yên chi lệ…
Say níu khách…
Hỏi trùng phùng.
Nhân thế mai đây toàn hận…
Nước xuôi dòng.
Lãnh Nghệ không lạ gì bài thơ này của Lý Dục, chỉ là chưa bao giờ nghe ai hát, lại còn là do tuyệt sắc mỹ nhân biểu diễn, bất giác nghe tới ngây ngất. Lòng thầm hiểu vì sao nhiều người si mê nàng như vậy, không chỉ dung mạo mà cả giọng ca, cầm kỹ đều hiếm thấy. Đáng tiếc, nàng trước thì gả cho một vị vua mất nước, sau lại gặp phải hoàng đế dâm dục, cuối cùng tuổi còn trẻ mà đã ngọc nát hương tan, đúng là hồng nhan bạc mệnh.
Nghĩ tới kết cục của nàng sẽ tới nhiều nhất là hai đến ba năm nữa, Lãnh Nghệ không khỏi thương nhiều hơn ghét, nói cho cùng nàng chỉ bất đắc dĩ thôi, ai muốn có cuộc sống như vậy.
Đàn đã hết, mọi người đều vỗ tay khen ngợi, duy chỉ có Lãnh Nghệ ngây ra nhìn Tiểu Chu Hậu.
Trác Xảo Nương khẽ nhắc: “Quan nhân, Trịnh quốc phu nhân đàn ca thật hay.”
Lãnh Nghệ bây giờ mới sực tỉnh, mỉm cười vỗ tay.
Tiểu Chu hậu đâu biết y đang cảm thán cho vận mệnh của nàng, nam nhân nhìn nàng hồn xiêu phách lạc còn ít sao? Nàng vốn chẳng để ý rồi, nhưng hiện trượng phu ở bên cố kỵ thể diện của hắn, nên khéo léo dẫn dắt sang chuyện khác: “Lãnh đại nhân, không biết vừa rồi tiện thiếp hát có chỗ nào không ổn khiến ngài trầm mặc như vậy, xin chỉ bảo.”
Lãnh Nghệ ngẫm nghĩ một lúc nhìn gương mặt xanh xao của Lý Dục nói: “Đúng là có chút không ổn, phải chăng công gia thường nhớ cố quốc, nên sinh buồn bã hối hận?”
Lý Dục nghe mà ngồi không vững, một tay phải chống xuống đất mới khỏi ngã, rối rít phủ nhận: “Không, không, ta chưa bao giờ có ý nghĩ đó, ta một lòng với Đại Tống, những thứ đã tan thành mây khói đó, chưa bao giờ xuất hiện trong lòng, đại nhân minh xét.”
Vua vong quốc lại còn nhớ cố quốc, đây là tội chết, Tiểu Chu hậu bỏ đàn cầm, quỳ rạp xuống: “Đại nhân đừng nghe lời sàm ngôn, phu thê tiện thấp một lòng với Đại Tống, không có ý nghĩ khác.”
Triệu Đình Mỹ nào ngờ Lãnh Nghệ lại nói lời kinh thiên động địa ấy, cười gượng: “Lãnh đại nhân, những lời này không đùa được đâu.”
“Ti chức không đùa, mà cảm giác được từ thi từ, ví như câu, rừng thôi đỏ sắc xuân hoa, nghe như tán thưởng hoa xuân, kỳ thực cũng đại biểu hoài niệm vật mỹ hảo đã mất. Rồi ai khiến sớm nay mưa buốt, tự như chỉ là nói gió lạnh thổi tàn hoa xuân, nhưng nếu đem hoa xuân đại biểu cố quốc, thì câu sau không phải hận binh giáp Đại Tống hủy diệt cố quốc sao?” Lãnh Nghệ thong thả phân tích thơ:
Lý Dục hóa đá, ánh mắt thê lương mà không phản bác.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |