Lãnh Nghệ đâu ngốc mà không đoán ra được ý đồ của hắn, chỉ là hiện Tiểu Chu hậu chẳng hiểu vì sao không chịu đi theo hắn, mà y tới Lũng Tây phủ mấy lần thấy tình hình phó dịch ở đó, nàng khó được chăm sóc tử tế, hơn nữa một phần vì áy náy với nàng, đành gật đầu: “Xem ra đành như vậy.”
Lý Dục thấy chuyện đã thành, sợ y đổi ý, vội vàng cáo từ đi luôn.
Tiểu Chu hậu bây giờ mới từ sau lưng Trác Xảo Nương chạy ra, đột nhiên cười khanh khách muốn túm râu Lãnh Nghệ. Trác Xảo Nương ôm chặt lấy nàng, kéo tới giường ngồi xuống, lo lắng nhìn Lãnh Nghệ: “Quan nhân, làm sao bây giờ?”
Lãnh Nghệ thở dài: “Để ta đi gọi Hoa Vô Hương.”
Hoa Vô Hương cùng Hoa bà bà, vẫn ở trong một tiểu viện ở hậu hoa viên Lãnh phủ, có cả nha hoàn hầu hạ, để nàng chuyên tâm ôn tập, mùa xuân tham gia thi hội.
Tiểu viện này vốn là nơi để chủ nhân khi nào cần tĩnh tâm thì tới ở, nên ở nơi hết sức vắng vẻ, bên ngoài bao quanh bởi rừng trúc nhỏ, hoàn cảnh u nhã.
Hoa bà bà ngồi ở sân, tuy mắt không nhìn thấy, nhưng thái dược liệu rất chính xác, Lãnh Nghệ chưa đi qua cửa bà đã ngẩng đầu lên: “Đại lão gia tới rồi.”
“Vâng, bà bà, Vô Hương có trong đó không?” Lãnh Nghệ hỏi:
“Nó đang xem sách ở thư phòng, đại lão gia có chuyện tìm nó à?”
“Ta có một bằng hữu bị bệnh, muốn nhờ Vô Hương xem thử, không biết có tiện không?”
“Đám văn nhân các huynh đúng là rườm lời, có gì mà không tiện.” Chưa đợi Hoa bà bà đáp, Hoa Vô Hương đã ở thư phòng nói vọng ra:
Hoa bà bà mắng: “Không được vô lễ với đại lão gia.”
“Không sao đâu bà bà.” Lãnh Nghệ nhìn Hoa Vô Hương mở cửa đi ra: ” Chẳng phải không muốn làm phiền muội học tập sao?”
“Phiền! Đi nào.” Hoa Vô Hương tiếp xúc với Lãnh Nghệ một thời gian rồi, quan hệ tùy tiện nhiều:
Hai người về tới thư phòng Lãnh Nghệ, không ngờ thấy Tiểu Chu hậu ôm Trác Xảo Nương khóc, Trác Xảo Nương dỗ dành thế nào cũng không được.
Hoa Vô Hương đi tới, Tiểu Chu hậu ngẩng đầu lên, mặt chẳng có nước mắt, vừa thấy Hoa Vô Hương là sợ hãi nấp sau lưng Trác Xảo Nương. Hoa Vô Hương không khách khí nắm tay nàng kéo ra, kệ nàng giãy giụa, xem mạch một lúc rút cây kim châm, cắm vào đỉnh đầu nàng.
Tiểu Chu hậu toàn thân run một cái, mắt trắng dã ngã ra sau, Hoa Vô Hương dự liệu trước, đỡ lấy nàng từ từ hạ xuống giường. Sau đó liên tục đâm mấy châm quanh đầu nàng, trông như con nhím, hết sức đáng sợ.
Chừng một tuần hương sau Hoa Vô Hương rút châm ra, Tiểu Chu hậu từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Trác Xảo Nương thì ngạc nhiên lẫn vui mừng: “Xảo Nương, muội tới thăm ta à?”
Trác Xảo Nương vén mái tóc dính bết vào trán đầm đìa mồ hôi của nàng: “Đây là nhà muội, quan nhân tỷ đưa tỷ tới đây, tỷ nghỉ ngơi đi đừng nói gì.”
Tiểu Chu hậu giật mình ngẩng đầu lên, không ngờ thấy Lãnh Nghệ đứng đó, hai mắt đỏ hoe, ngơ ngác một lúc nhớ ra, lúc đó nàng không yên tâm trượng phu, đi theo xem Lãnh Nghệ và Lý Dục nói chuyện gì. Nghe hết cuộc nói chuyện của họ, nào ngờ trượng phu vì tính mạng không ngại dâng nàng cho người khác, thương tâm tột độ, sau đó nàng không biết gì nữa. Không ngờ thế nào lại tới nhà Lãnh Nghệ, xấu hổ không cả dám nhìn y.
Lãnh Nghệ làm ra vẻ không có chuyện gì, chỉ Hoa Vô Hương: “Ở chỗ ta có một thần y, là muội ấy dùng kim châm khôi phục thần trí cho phu nhân đấy.”
Tiểu Chu hậu yếu ớt gật đầu: “Đa tạ cô nương.”
Hoa Vô Hương đáp lễ, nói: “Phu nhân không sao đâu, nghỉ ngơi là ổn, Lãnh đại ca, muội về đây.”
Lãnh Nghệ hiểu ngay Hoa Vô Hương có lời muốn nói, nếu không làm sao chưa nói bệnh tình đã đi rồi: “Ta tiễn muội.”
Hai người ra ngoài, đi tới con đường nhỏ dẫn ra tiểu viện tử đang ở, bốn bề vắng vẻ Hoa Vô Hương mới đứng lại hỏi nhỏ: “Nàng ta là ai?”
Lãnh Nghệ biết câu trả lời sẽ làm nàng bất ngờ: “Nguyên là hoàng hậu Nam Đường.”
“Á, thì ra là nàng à, chẳng trách… Sư bá muội chữa bệnh cho nàng ta phải không?”
“Đúng rồi.”
Hoa Vô Hương cau mày, mới đầu nàng chỉ nghi ngờ, nghe nói là Hoa Minh Tôn từng chữa trị cho Tiểu Chu hậu thì khẳng định rồi: “Sư bá muội đã dùng châm thuật phong tỏa thần trí của nàng ấy, vì sao lại thế?”
“Có chuyện này à?” Lãnh Nghệ sửng sốt, bảo sao Tiểu Chu hậu bỗng nhiên thất thường như vậy, hoàn toàn không phải đóng kịch, có điều với tình cảm ông ta giành cho nàng, hẳn sẽ không phải vì muốn hại nàng: ” Có lẽ ông ấy có lý do, muội có giải được không?”
“Không, công lực ông ấy hơn xa muội, chỉ có thể tạm thời giải trừ thôi.”
“Liệu người khác có thể nhìn ra là ông ấy đã giở trò không?”
“Không, trừ khi là người luyện châm pháp Quỷ Môn như nhà muội.” Hoa Vô Hương khẳng định chắc nịch:
Nói vậy trên đời này chỉ có ba người thôi, Lãnh Nghệ dặn: “Chuyện này giữ bí mật nhé, cả nãi nãi muội cũng không được nói đâu đấy.”
Hoa Vô Hương ranh mãnh nói: “Thế muội được cái gì nào?”
Lãnh Nghệ thích Hoa Vô Hương ở sự sảng khoái này: “Được, muội muốn gì?”
Hoa Vô Hương giơ một ngón tay lên: “Nếu muội qua được thi hội và thi điện, huynh nói với quan gia, để muội làm việc ở thái y viện.”
“Hả, ông ấy cũng ở thái y viện, này, muội định bày trò gì, đừng đùa, trong cung không phải chỗ chơi đùa đâu.” Lãnh Nghệ giật mình, nha đầu này lắm trò, đầu óc không giống người bình thường, Hoa Minh Tôn càng khác người, tách bọn họ ra không được, dại gì để họ có cơ hội ở một chỗ, chết người như chơi:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |