Lăng Yên hứ một tiếng: “Ngươi không cần quản, dù sao phụ hoàng ta an bài như thế.”
“Hiểu rồi công chúa điện hạ.”
“Giờ ta là người xuất gia, đừng gọi công chúa gì cả.”
Lãnh Nghệ sửa giọng: “Vâng Lăng Yên sư phụ.”
Lăng Yên có chút hài lòng: “Vậy còn được, biết rồi thì đừng nghe ngóng linh tinh.”
“Vâng, thế Đại Ngốc là ai?”
“Là hộ vệ của sư tỷ do phụ hoàng phái tới.”
“Còn sư phụ của mọi người đâu?”
“Đã viên tịch rồi.”
“A, xin lỗi.”
Cứ đối đáp như thế Lãnh Nghệ thoáng cái đã moi được không ít thông tin từ tiểu cô nương, trong Nam Kha Tự này chỉ có hai người xuất gia, một là hoàng tẩu, một là chất nữ của hoàng đế, đều thay thái tổ hoàng đế chuộc tội, nói cách khác hai người họ là thế thân của thái tổ, bào sao háo sắc như Triệu Quang Nghĩa mà không dám làm bứa ở Nam Kha Tự.
Hai người tới trước cửa Phật đường, Lăng Yên nói: “Ngươi vào đi, ta không theo ngươi nữa.”
Lãnh Nghệ đi vào trong, thấy Hoa Nhị phu nhân mặc một bộ tăng y ngồi khoanh chân bên bồ đoàn, khẽ đọc kinh văn, y không cắt ngang, cũng kiếm một cái bồ đoàn ngồi xuống.
Đợi khái đợi chừng một bữa cơm, Hoa Nhị phu nhân mới tụng kinh xong, quay sang nhìn Lãnh Nghệ, thái độ lãnh đạm: “Lãnh đại nhân, ngài tới rồi.”
“Thần đã tới.” Lãnh Nghệ thấy kỳ kỳ, hôm qua hai người còn tình chàng ý thiếp như vậy, tận lúc chia tay vẫn còn quyến luyến bịn rịn, khiến y trên đường về còn thất thần một lúc, vậy mà giờ lạnh nhạt như người qua đường, y nhất thời chẳng biết tiếp tục thế nào:
Hoa Nhị phu nhân đứng dậy đi tới bên bàn thờ, thắp hương chắp tay lặng lẽ cầu khấn một lúc mới bảo Lãnh Nghệ: “Sau này buổi sáng đại nhân tới muộn một chút, vì ta có buổi tụng kinh sáng, chuyện này không bỏ được.”
“Thần hiểu rồi.”
“Đi theo ta.”
Lãnh Nghệ theo Hoa Nhị phu nhân tới hậu viện, đóng cửa viện tử lại. Hoa Nhị phu nhân chẳng thèm nhìn y lấy một lần, chỉ bỏ lại một câu: “Y phục ở trong phòng, chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Sau đó đi thẳng vào sương phòng.
Cái cảm giác này làm người ta không thoải mái chút nào cả, lúc mới tới đây trong lòng còn Lãnh Nghệ có chút ý nghĩ bay bổng, giờ bị thái độ xa lại của Hoa Nhị phu nhân dội cho tắt ngúm rồi. Đi vào chính phòng thấy trên chiếc bàn thấp có một bộ y phục mới tinh, lẩm bẩm bảo bản thân đây là công việc, phải chuyên nghiệp, thay y phục, lấy mặt nạ Mạnh Sưởng đeo lên.
Khi xong việc đi ra thì Hoa Nhị phu nhân đã đứng dưới hành lang chờ đợi.
Thời khắc này Hoa Nhị phu nhân đã thay tăng bào, nàng mặc áo kép bằng tơ nõn, viền lụa trắng, kín đáo đẹp đẽ, bên dưới mặc quần sa nhăn tím biếc, đầu tóc kết búi, tú lệ đoan trang, mi mục rạng ngời, môi son tươi tắn, nắng chiếu xuyên qua váy lụa, gió vờn mái tóc mây. Vừa thấy Lãnh Nghệ đã nhấc váy chạy tới, ngọt ngào gọi: “Mạnh lang.”
“Hoa, Hoa Nhị…” Lãnh Nghệ khóe miệng hơi co giật một chút, không thích ứng nổi với kiểu thay đổi này, vừa rồi còn lạnh nhạt như thế, vừa đeo mặt nạ vào thế là thành nhu tình như nước, y muốn tự nhéo bản thân một cái xem có phải mình thực sự đang tỉnh táo không:
Hoa Nhị thân mật khoác tay Lãnh Nghệ, đồi ngực mềm xốp áp vào cánh tay y, hào hứng hỏi: “Mạnh lang, hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?”
Đi chơi ở đâu à? Lãnh Nghệ thầm nghĩ, bọn họ trừ loanh quanh bên trong cáo Nam Kha Tự này thì còn đi đâu được nữa? Nhưng vì nhập vai, y làm ra vẻ trầm tư: “Hai ngày nay thời tiết thay đổi, đêm qua còn có tuyết, không nên đi quá xa, chúng ta ở trong phòng uống rượu, nàng nhảy cho ta xem.”
“Không thích.” Hoa Nhị phu nhân nhõng nhẽo: ” Mới sáng sớm chàng đã muốn chuốc say người ta à, thiếp không chịu.”
“Vậy nàng có chủ ý gì hay không?”
“Lần nào cũng là người ta phải đưa ra chủ ý, chúng ta đi thăm đám Uy Vũ tướng quân nhé.”
“Uy Vũ tướng quân à?” Lãnh Nghệ không hiểu:
“Chính là hổ ở Hổ Sơn đó, chàng phong hiệu cho chúng mà.” Hoa Nhị phu nhân cười khúc khích:
Lãnh Nghệ nhớ rồi, y có nghe Mạnh Sưởng phong đám hổ này làm hộ quốc thần thú, có chức vị đàng hoàng, nói nhỏ: “Ra ngoài không ăn mặc thế này được.”
“Thì cởi mặt nạ ra.”
Thế là Lãnh Nghệ chiều ý nàng, lại tốn công về dùng nước thuốc cởi mặt nạ, thay lại y phục cũ. Hai người đi ra, Lăng Yên nghe nói muốn đi Hổ Sơn cũng đòi đi theo, nhưng Hoa Nhị phu nhân không cho, bảo lần khác, làm tiểu cô nương buồn thiu.
Nam Kha Tự cách Hổ Sơn không xa, thị về và người nuôi hổ để nhận ra Hoa Nhị phu nhân, trước kia nàng thường tới Hổ Sơn du ngoạn. Chỉ là sau khi thái tổ giá băng thì nàng không tới nữa, lần này tới cùng tân ngự đái, hiển nhiên là ý của quan gia.
Thị vệ mở đại môn cho họ vào, Hoa Nhị phu nhân nghiêm mặt nói: “Các ngươi không cần đi theo, gọi cả người nuôi hổ ra ngoài, không được gọi, không ai được phép vào.”
Một điểm hay ở hoàng cung là khi chủ nhân ra lệnh là răm rắp làm theo không tò mò hay bàn tán gì.
Chẳng mấy chốc bên trong chỉ còn hai người.
Hổ Sơn cực lớn, bên ngoài dùng tường bao rất cao quây lại, bên trong khắp nơi là giả sơn, rừng trúc, lầu các, cũng là địa điểm du ngoạn. Chỉ có cái hố rộng bằng sân bóng đá, ở giữa có giả sơn tùng bách là nơi mười mấy con hổ sinh sống, chúng hoặc đứng hoặc ngồi, có con nhìn họ gầm gừ.
Lãnh Nghệ quay đầu lại, đại môn bị cây cối kiến trúc che hết, không nhìn thấy nữa, bốn bề yên tĩnh làm tiếng hổ gầm càng thêm dữ dội.
Hoa Nhị nói nhỏ: “Đeo mặt nạ vào đi.”
Lãnh Nghệ sớm dự đoán được nàng sẽ có yêu cầu này nên đeo mặt nạ lên, chỉ là không có keo dán.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |