Nguyên Soái thấy nàng đứng lại, nhả khúc xương xuống đất. Hoa Nhị phu nhân vỗ mạnh lên trán nó trách mắng: “Này, sao lúc nãy gọi mày mà mày không ra? Mày đang ăn hay đang ngủ? Xem cái mồm đầy máu dơ chưa? Nằm xuống!”
Lãnh Nghệ có cảm giác không lành, con hổ đó phải to gấp rưỡi con hổ bình thường: “Nương nương cẩn thận, con hổ đó nguy hiểm lắm.”
Hoa Nhị phu nhân chẳng thèm quay đầu nhìn y, cũng như không nghe thấy, cưỡi lên lưng nó, hai chân kẹp lại: “Đi.”
Nguyên Soái quay người đi về, nàng không ngừng vỗ mông nó, thúc giục đi nhanh hơn.
Bọn họ đi ra sau giả sơn rồi, che mất tầm nhìn, Lãnh Nghệ không yên tâm đi theo hàng rào, muốn vòng qua. Nhưng tới phía trước có tường bao, không còn lối đi nữa, vì một phần hố phía dưới nối thẳng với tường bên trên, không có lối đi. Không nhìn thấy gì cả, y sốt ruột vô cùng.
Được một lúc nghe thấy tiếng Lãnh Nghệ nghe thấy tiếng hét rồi tiếng vật nặng rơi xuống đất, tim y vọt lên tới tận cổ, kêu lên: “Nương nương, sao thế?”
Tiếp đó thấy Hoa Nhị phu nhân bò lên giả sơn, tay rách một đoạn, đang chảy máu, nàng hét lên mang theo tiếng khóc: “Cứu ta! Cứu ta!”
Nguyên Soái cũng xuất hiện, đôi mắt của nó không chỉ lạnh lẽo mà còn hung tàn nhìn cánh tay chảy máu của Hoa Nhị phu nhân liếm mép. Mười mấy con hổ khác cũng từ từ vây quay.
Hoa Nghệ phu nhân bò dậy, loạng choạng bỏ chạy, nhưng sao mà kịp, được vài bước đã bị Nguyên Soái xô ngã, dẫm chân lên lưng nàng, gầm một tiếng làm người ta khiếp đảm.
Đúng lúc một thứ đen xì bay tới, trúng ngay mặt con hổ, đầu nó lệch sang bên, nó gầm một tiếng quay đầu sang, chỉ thấy một nam tử đứng dưới vách tường giơ cao tay trái máu me, tay phải cầm tảng đá la hét.
Là Lãnh Nghệ! Y cởi áo bào, đai lưng, buộc vào nhau làm thừng rồi thả người xuống!
Vừa chạm đất thì thấy con hổ dẫm lên lưng Hoa Nhị phu nhân, do tiến cung nên Lãnh Nghệ không có vũ khí, đành dùng đá ném. Đồng thời dùng trâm gài tóc rạch đứt tay cho máu chạy ra.
Nguyên Soái bị tất công, nó lập tức bỏ Hoa Nhị phu nhân lại, vọt mình về phía Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ đã chạy trước nó rồi, y đâu ngu ngốc định đánh nhau với nó, nên khiêu khích thành công là chạy ngay. Toàn lực lao về phía tường bao, bám lấy dây thừng dùng đai lưng và áo bào làm thành, leo lên bằng tốc độ cao nhất. Nguyên Soái lao tới nhanh như cơn gió nhưng vẫn tới sau một chút, nó vồ hụt suýt đâm đầu vào vách tường, tức tối gầm điên cuồng chẳng làm gì được.
Từ trên cao máu nhỏ xuống ròng ròng, đàn nhổ kéo cả tới ở phía dưới, chúng liên tục nhảy chồm chồm vung tay tát Lãnh Nghệ đang cố tình treo lơ lửng ở đó mà không với tới.
Hoa Nhị phu nhân tranh thủ cơ hội vừa khóc vừa chạy, Nguyên Soái phát hiện ra, gầm dữ dội đuổi theo. Lãnh Nghệ cuống lên, nhưng trong tay không còn thứ gì, móc người lấy ra túi tiền ném tới.
Bốp! Lần nữa Nguyên Soái bị ném trúng đầu, nó tức điên quay đầu gầm gừ với Lãnh Nghệ, nhưng không quên mục tiêu, tiếp tục truy đuổi.
Hoa Nhị phu nhân đã sắp chạy tới cửa, không ngờ còn hai con hổ không tới chỗ Lãnh Nghệ, chúng đứng dậy, răng nanh nhe ra, gầm gừ hăm dọa, từ từ bước tới phía nàng.
Trước sau đều không có đường đi nữa.
Hoa Nhị phu nhân tuyệt vọng lẫn bi thương, nàng không ngờ mình lại chết trong tay những con vật mình nuôi nấng yêu thương bao năm, chân khuỵu xuống: “Tả tướng quân, Hữu tướng quân, bọn mày cũng muốn ăn thịt ta à?”
Hai con hổ đồng loạt vọt lên nhào tới, Hoa Nhị phu nhân nhắm mắt đón đợi số mệnh của mình, chỉ thấy tiếng gió lướt qua bên cạnh, sau đó là có tiếng cắn xé khủng bố. Nàng quay lại nhìn thì thấy chúng đang đánh nhau với Nguyên Soái, mừng ứa nước mắt: “Tả tướng quân, Hữu tướng quân.”
Lãnh Nghệ muốn điên rồi, hét lớn: “Chạy!”
Hoa Nhị phu nhân giật mình bò dậy tập tà tập tễnh chạy tiếp.
Hai con hổ kia không ngờ chẳng phải là đối thủ của Nguyên Soái, một con bị nó cắn cổ, con khác bị dẫm lên trên, thấy con mồi bỏ chạy nó nhả ra lao theo.
Hoa Nhị phu nhân rốt cuộc đi qua cửa, rầm một cái đóng sầm lại, khóa vào, cùng lúc cũng sầm một tiếng nữa. Thì ra là Nguyên Soái đã lao tới, chỉ là chậm một tích tắc nên đâm vào lan can sắt, làm chấn song sắt lớn như muốn oằn đi.
Nó chưa chịu từ bỏ, luồn móng vuốt qua song sắt cào Hoa Nhị phu nhân, nàng kịp lùi lại, làm nó điên cuồng đi qua đi lại.
Lãnh Nghệ cũng đã chạy tới, nhìn thấy nàng bình an thì người như thoát lực, lảo đảo dựa vào tường mới đứng vững. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là xong rồi, nàng có mệnh hệ gì đó không chỉ là tính mạng của y mà còn là Xảo Nương, của cả nhà, còn rất nhiều người vô tội trông coi Hổ Sơn này nữa.
Tất cả chỉ vì ý thích nhất thời của nàng khiến bao người lâm vào cảnh nguy hiểm, dù y đã hết lời cảnh báo ngăn cấm, Lãnh Nghệ thực sự tức giận.
Hoa Nhị phu nhân cũng biết mình suýt gây họa, ấp úng giải thích: “Không phải vậy đâu, chúng ngoan lắm, vừa rồi, Nguyên Soái ở bên kia cắn chết cung nữ, còn, còn… Còn có mấy người nữa…”
“Hả?” Lãnh Nghệ cả kinh, lại còn có người chết ở đó sao: ” Rốt cuộc là thế nào?”
“Vừa rồi…” Hoa Nhị phu nhân khóc thút thít: ” Vừa rồi ta cưỡi Nguyên Soái đi ra sau giả sơn, nhìn thấy có rất nhiều xương, còn nguyên máu, sau đó nó cúi đầu tha một thứ sau tảng đá ra, thì ra là một cái đùi người. Ta sợ quả ngã xuống đất, bị tảng đá sắc rạch chảy máu, thế là nó phát điên…”
Đang kể thì bên trong Hổ Sơn lại truyền ra những tiếng gầm liên hồi, Hoa Nhị phu nhân kinh hãi chạy tới, té ra Nguyên Soái sau khi bị mất con mồi thì trút giận lên những con hổ khác. Nhưng con kia đâu phải đối thủ của nó, con bị chết, con bị thương, con còn đang bỏ chạy, Hổ Sơn hỗn loạn.
“Đừng, Nguyên Soái! Đừng cắn chúng!” Hoa Nhị phu nhân gào khóc chạy tới sát hàng rào sắt hét lên:
Nguyên Soái quay người lại, hai mắt ác độc nhìn nàng, nhưng nó biết không làm gì được nàng, càng thêm điên cuồng truy đuổi những con hổ khác.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |