“Mười ba người này mất tích, ngươi có biết họ mất tích từ khi nào không? Yên tâm đi, ta sẽ không để nương nương của các ngươi biết đâu.”
Cung nữ cảm kích nhìn y: “Chừng nửa năm trước ạ.”
“Gần đây nhất là khi nào?”
“Là ba ngày trước, Thúy Yên phụ trách tiền viện với nô tỳ, quan hệ rất tốt.”
“Nhiều người đã mất tích như vậy, vì sao không ai bẩm báo?” Dù đoán được câu trả lời rồi Lãnh Nghệ vẫn hỏi ra câu này:
Quả nhiên cung nữ đó cúi mắt xuống, đầu còn nhìn trái phải mới nói: “Vì nương nương rất độc ác, không bao giờ hỏi phải trái đúng sai, ả Huyết Nga kia còn độc ác hơn, chuyên ở bên xúi bẩy. Ai bẩm báo chuyện gì sai, người đó cũng sẽ bị trừng phạt vì tội không biết trông chừng người khác. Họ thích nhất là thả cho ra cắn người ta chết đi sống lại.”
“Các ngươi không bẩm báo, không sợ bị xử phạt nặng hơn à?” Lãnh Nghệ hỏi:
“Không có nặng nhẹ đâu ạ, chỉ có một mức thôi ạ, là thả cho chó cắn. Trừ Huyết Nga và mấy cung nữ thân tín thì ai cũng bị phạt rồi, dù không sai, hai người họ cũng kiếm cớ phạt người ta, cho nên mọi người chỉ mong làm sao tránh khỏi tầm nhìn của họ thôi…” Cung nữ vén ống tay áo lên, toàn vết cắn xé có cả mới cũ hết sức kinh sợ:
Lãnh Nghệ nhìn mà thương hại sống với loại chủ tử này đúng là quá bất hạnh: “Ba ngày trước nương nương của các ngươi tới Hổ Sơn không?”
“Có ạ, nương nương thích đàn hổ đó lắm, nên rất đố kỵ Hoa Nhị quý phi, lúc nào cũng mong được nuôi hai ba con, nên thường tới Hổ Sơn.”
“Vậy lúc đi Hổ Sơn thì Thúy Yên còn không?”
“Có ạ.” Cung nữ khẳng định chắc chắn: ” Thủy Yên đi cùng nô tỳ, nhưng khi nương nương xem hổ thì Huyết Nga đuổi người khác ra xa, còn Thúy Yên bị ả gọi theo. Đi đâu thì nô tỳ không biết, cũng không dám hỏi.”
Lãnh Nghệ tra hỏi mấy người, kết quả đều giống nhau, cả những cung nữ khác tình huống mất tích đều giống Thúy Yên, bị nương nương gọi đi rồi mất tích. Không dám nói gì.
Lúc thái y chữa trị cho những người kia thì Lãnh Nghệ cũng cầu kiến Đát Cơ, cũng phải đợi mãi ả mời cho vào nói chuyện.
Lãnh Nghệ vì cẩn thận dẫn cả mười cung nữ thái giám theo, phải có người chứng kiến, nếu không ai biết nữ nhân điên rồ này dám làm cái gì, đến lúc chuyện đã rồi y không tin Triệu Quang Nghĩa đòi lại công bằng cho mình, mà dù có thì cũng có ý nghĩa gì nữa.
Đát Cơ không trực tiếp gặp Lãnh Nghệ ngồi sau rèm lạnh lùng nói: “Hỏi gì thì hỏi đi, bản cung bận lắm.”
Lãnh Nghệ nén giận nói: “Thần đã tra rõ, mười ba nữ tử bị hại ở Hổ Sơn chính là cung nữ trong quý cung. Trong đó người cuối cùng mất tích là Thúy Yên, sau khi bị Tiết Nga gọi đi thì bặt vô âm tín, những người khác đều tương tự. Xin nương nương cho biết, bọn họ rốt cuộc đâu rồi?”
“Hừ, định nói bản cung ném chúng xuống Hổ Sơn nuôi hổ chứ gì? Mục đích của ngươi đã đạt được rồi, sao không về khoe công đi.”
“Xin nương nương trả lời, thần tới đây là nhận chỉ dụ của quan gia.”
“Vậy coi như bản cung kháng chỉ đi, ngươi về bảo với quan gia. Quan gia muốn làm gì thì làm, dù sao sau khi tiên đế giá băng, bản cung cũng không muốn sống nữa, chỉ mong đi theo tiên đế mà thôi, tránh để người ta tới tận nhà ức hiếp…”
Thế là ả vật ra khóc lóc ăn vạ, ả cung nữ tên Tiết Nga kia cũng chửi bới om sòm, Lãnh Nghệ chẳng thể hỏi được gì đành phải dẫn người khỏi tẩm cung của Đát Cơ.
Trên đường đi, mấy cung nữ vừa rồi đánh nhau xuýt xoa bóp chân bóp tay vì đau nhức, một người không nhịn được tức tối nói: “Bọn chúng thật quá đáng, không coi ai ra gì, hồi thái tổ còn sống đã ngang ngược, còn làm hoàng hậu nương nương tức chết.”
Một thái giám già nạt ngang: “Nói linh tinh gì đó.”
Mấy cung nữ vội che miệng sợ hãi, bình luận sau lưng chủ tử là tội, không cần biết nói đúng hay sai.
Lãnh Nghệ lên tiếng: “Chỉ là vài câu công bằng, chẳng phải linh tinh.”
Thái giám già lại nói: “Các ngươi may gặp được người thông tình đạt lý như Lãnh đại nhân, nếu không hôm nay các ngươi phiền to rồi đấy, liệu mà giữ cái mồm.”
Tiếp đó cả đám không dám bàn tán gì thêm, Lãnh Nghệ dẫn họ về tẩm cung hoàng đế.
Kết quả có quân tình khẩn cấp cho nên Lãnh Nghệ chưa thể vào báo cáo, Vương Kế Ân liền gọi y sang một bên nói chuyện.
“Tình huống thế nào rồi?”
“Đã có manh mối rồi, nhưng gặp phải chướng ngại, ti chức cần quan gia chỉ thị.” Chuyện này trọng đại Lãnh Nghệ không tùy tiện nói, không phải không tin Vương Kế Ân mà là việc gì cũng có trình tự trước sau:
Vương Kế Ân cũng không hỏi chướng ngại gì, chỉ nói: “Hoa Nhị nương nương rất yêu thương đàn hổ đó, thường cùng chúng chơi đùa, giờ bị chết gần hết, hẳn thương tâm lắm, nên quan gia mới muốn tra cho ra để có câu trả lời cho nương nương. Chứ kỳ thực chuyện mười ba cung nữ mất tích chẳng có gì to tát, bị đánh chết hay bị ném cho hổ ăn thì cũng có gì khác nhau đâu.”
Lãnh Nghệ sự hiểu té ra chẳng cần điều tra bọn họ cũng hiểu chuyện gì rồi, chỉ có tên ngốc mình vất vả chạy đi chạy lại, hỏi nhỏ: “Vậy ti chức chỉ làm bộ điều tra cho có, kiếm một dê thế tội là xong?”
“Cũng không hẳn.” Vương Kế Ân lắc đầu: ” Tra thì phải tra cho rõ, nhưng không cần công khai, quan gia cũng phải biết rốt cuộc là ai tàn bạo như vậy, nhưng không nên đào bới sâu, hiểu chưa?”
“Ti chức hiểu rồi.”
“Ừ, thế nên trước tiên cứ làm rõ vụ án đã, nhưng đừng để lộ phong thanh gì cả.”
“Kỳ thực cũng đã tìm ra hung thủ rồi.”
“À, là ai thế?”
Lãnh Nghệ hạ giọng thật thấp, kể vắn tắt: “Đát Cơ mỹ nhân của thái tổ, mặc dù ti chức chưa dám khẳng định là mười phần nhưng cũng hết tám chín, vì vừa vặn trong tẩm cung của nàng thiếu mười ba người. Theo lời khai những người khác, đều mất tích khi tới thăm Hổ Sơn.”
Vương Kế Ân thản nhiên nói: “Nếu thế cũng chẳng có gì là lạ, chỗ Đát Cơ nương nương… Hắc, thường xuyên có thái giám cung nữ bị chết.”
“Đó mới là suy đoán thôi, chi tiết cụ thể ti chức chưa thể thẩm vấn Đát Cơ nương nương và người bên cạnh, nên chưa rõ.” Lãnh Nghệ cẩn thận nói:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |