Lãnh Nghệ hiểu ra nguyên nhân thì mừng rỡ, y đứng ngoài hộ vệ nên biết, sau khi Triệu Đức Chiêu về có Lý Đức Phi tới, nhưng rất nhanh rời đi, với tính háo sắc như mạng của ông ta, nếu khôi phục rồi thì làm sao có thể để nàng ta đi dễ dàng thế, chứng tỏ ông ta chưa khôi phục: “Chứng tỏ rời mùi hương của nàng, ông ta lại vô dụng, nói cách khác hiện giờ nàng là chí bảo với ông ta.”
Hoa Nhị phu nhân cũng vui mừng: “Nếu thế đợi ao xây xong, ông ta muốn thiếp thị tẩm, thiếp chỉ cần khống chế hương vị không phát ra, để ông ta không làm vấy bẩn được nữa.”
Lãnh Nghệ hôn nàng chụt một cái: “Hay! Để ông ta nhìn được không ăn được, đó là báo ứng.”
Đôi mắt đẹp của Hoa Nhị phu nhân khép hờ, gò ngực đầy đặn không ngừng nhô lên hụp xuống, hổn hển nói nhỏ: “Mạnh Lang, thiếp muốn!”
Lãnh Nghệ sao không muốn chứ, bất kỳ nam nhân nào ôm nàng vào lòng chắc chắn không hài lòng chỉ dừng ở đó, Lãnh Nghệ không thể là ngoại lệ, tay vuốt ve dọc đường cong mơn mởn của nàng, dỗ: “Giờ không được, quan gia đang chờ.”
“Vậy bao giờ mới được? Người ta cứ nằm xuống giường là nhớ chàng, nhớ phát điên lên được…” Hoa Nhị phu nhân nắm tay y áp lên ngực mình:
Tuy câu này không phải giành cho mình, Lãnh Nghệ vẫn có chút kiêu ngạo, nếu y không thể chinh phục nàng triệt để trên giường, dựa vào mỗi cái mặt nạ này đâu hiệu quả như thế. Nàng ở trong cung cô tịch lâu ngày, lại ở độ tuổi nhiều khao khát chuyện nam nữ nhất, nên khi được Lãnh Nghệ thỏa mãn, nàng càng thêm quyến luyến, nhưng tất nhiên nàng không nghĩ đó là chuyện nam nữ thông thường, chỉ coi là do tình cảm của mình với vong phu. Vì thế tình cảm này chỉ giành cho “Mạnh lang” của nàng.
Nếu một ngày nào đó Lãnh Nghệ có thể khiến nàng đem tình cảm chuyển từ Mạnh Sưởng sang mình thì đó sẽ là thành tựu lớn.
Lãnh Nghệ cũng cân nhắc vấn đề này rồi, y không thể gặp nàng quá nhiều, nếu không sẽ khiến người ta sinh nghi, hỏi: “Ta có cách để gặp nàng bất kỳ lúc nào cũng được, nàng có thái giám thân tín nào không?”
“Sau khi thiếp xuất gia tu hành, không cần người khác hầu hạ, cho nên đã giải tán thái giám cung nữ thân tín rồi, hoặc đang làm tạp dịch ở nội đình, hoặc mua nhà ở kinh thành.”
“Có thái giám biết chăm sóc hoa cỏ chứ?”
“Có vài người.”
“Vóc dáng cũng giống ta nữa.”
Hoa Nhị phu nhân suy nghĩ: “Có một người tên Mạnh Hoa, nhưng tuổi nhiều hơn chàng, theo thiếp hơn mười năm, sau khi Hậu Thục bị phá, Mạnh Lang giải tán cung nhân. Hắn không chịu đi, nói là không còn nhà nữa, muốn theo thiếp cả đời. Thiếp đưa hắn tới Đại Tống, hiện mua vài trạch viện ở kinh thành, cho thuê kiếm sống. Thường gửi thư hỏi thăm thiếp.”
“Tốt!” Người như vậy hoàn toàn có thể tin tưởng, Lãnh Nghệ dặn: ” Nàng xin hắn vào cung trồng hoa, ta sẽ làm một cái mặt nạ nữa giống hắn…”
“Thiếp hiểu rồi.” Hoa Nhị hiểu ra, hưng phấn hôn Lãnh Nghệ liên tục: ” Bảo hắn xuất cung mua sắm rồi chàng giả mạo hắn trở vào.”
“Đúng là thế.” Từ khi tới Đại Tống, Lãnh Nghệ có thêm một bản lĩnh, chính là giả mạo người khác, giờ kinh nghiệm lắm rồi, đảm bảo không ai nhận ra được:
Lúc này ở trong phòng Triệu Quang Nghĩa vừa tiếp kiến Trương thiên sư, nghe ông ta báo là đã diệt được quỷ hồn của Mạnh Sưởng và hổ thì mừng cực độ.
Nhớ lúc mình cùng Hoa Nhị phu nhân ở trong vườn, long căn đúng là dựng lên được, chứng tỏ quỷ hồn của Mạnh Sưởng ngầm giở trò đã bị bắt, không cần lo nữa, sau này lại có thể hưởng thụ thú vui cá nước rồi, thế là ngửa mặt cười lớn, thưởng cho Trương thiên sư không ít.
Tiếp đó Lãnh Nghệ lại trở về báo thêm tin mừng, chỉ là kém một yêu cầu. Triệu Quang Nghĩa nghe xong thất vọng, chỉ là một thái giám làm vườn thôi, yêu cầu quá nhỏ nhặt đó chẳng thể mong có được báo đáp từ nàng, tất nhiên là đồng ý.
Lãnh Nghệ lại chạy một chuyến thông báo với Hoa Nhị phu nhân.
Đại sảnh đã bày một bàn tiệc lớn, tất nhiên là toàn đồ chay.
Khi Hoa Nhị phu nhân tới nơi, Triệu Quang Nghĩa thực sự cực kỳ hài lòng về Lãnh Nghệ còn lệnh thái giám mang một bàn tiệc chay tới nhà Lãnh Nghệ coi như khen thưởng.
Nghe thái giám truyền lệnh hô câu này lên, không ít người trong viện tử toan tính làm sao tiếp cận Lãnh đại nhân rồi.
Hoa Nhị phu nhân ngồi xuống ghế, nhỏ nhẹ nói: “Thần thiếp nghe Lãnh đại nhân nói, quan gia đồng ý cho thái giám làm vườn trước kia của thần thiếp quay lại cung thay thần thiếp chiếu cố hoa cỏ, thần thiếp rất cảm kích.”
Triệu Quang Nghĩa ngồi xuống bên cạnh: “Chuyện nhỏ thôi mà, nàng không cần khách khí như thế, ta chỉ sợ một người không đủ, hay là trẫm phái thêm cho nàng mấy người nữa.”
“Nam Kha Tự không lớn, một thợ làm vườn là đủ rồi, đợi tương lai Kim Minh Trì xây xong, trông hoa cỏ ở đó, khi ấy chúng ta sẽ cần rất nhiều thợ trồng cây.”
Một từ “chúng ta” thôi đã làm Triệu Quang Nghĩa nở hoa trong lòng rồi.
Hai người lấy trà thay rượu cụng chén.
Hoa Nhị phu nhân kéo tay áo lên, lộ ra đoạn cổ tay trắng như ngó sen, gắp một miếng đậu hũ vào bát ông ta, thỏ thẻ: “Mời quan gia dùng.”
Triệu Quang Nghĩa người lâng lâng, đây là lần đầu tiên có thể cùng nàng ngồi ăn cơm gần thế này, đang dùng thìa múc đậu hũ vào miệng thì có tiếng trẻ con khóc.
Lúc này đã là chập tối, ở Nam Kha Tự không giống nơi khác trong hoàng cung, đèn đuốc hơi ít, cho nên trong phòng hơi tối, lại nghe tiếng trẻ con khóc kèm theo tiếng gió rét, người ta không khỏi sởn gai ốc. Triệu Quang Nghĩa lần này tới Nam Kha Tự còn có mục đích bắt ma quỷ, bây giờ lại bỗng nghe tiếng khóc, ông ta run tay rơi đậu hũ xuống đất, vỡ nát.
Đây là miếng đậu hũ do Hoa Nhị phu nhân gắp cho ông ta đấy, vậy mà lãng phí rồi, giờ nghe kỹ mới thấy tiếng khóc rất quen, hình như là của tiểu nhi tử Triệu Nguyên Kiệt. Triệu Quang Nghĩa nổi giận ném thìa canh đi, quát lên: “Chuyện gì thế, ai làm Ngũ hoàng tử khóc?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |