“Quan gia, đích thực là Đát Cơ mỹ nhân chết do không may, thần thực sự không tìm ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào cả, quan gia minh xét…” Lãnh Nghệ liền đem toàn bộ quá trình phân tích ban đầu nói ra, như đã kiểm tra nóc nhà, cửa sổ không có dấu hiệu đột nhập, cửa chính cài then bị xô gãy từ bên ngoài, thân thể Đát Cơ mỹ nhân không có thương tổn nào ngoài dấu vết bị ngã:
Triệu Quang Nghĩa nghe xong yên tâm hẳn, chỉ cần không có chứng cứ thì đám người kia bày trò gì cũng vô nghĩa mà thôi. Chuyện này có thể tạm gác sang bên, lại nghĩ cuộc hẹn với Hoa Nhị phu nhân, ông ta bảo Lãnh Nghệ tới gần: “Khanh mang công cụ vẽ tranh tới cầu kiến Hoa Nhị nương nương, nói theo quy củ của trẫm thì đi tới đâu phải do ngự đái kiểm tra an toàn trước, khanh phải nghĩ cách để nương nương cho khanh ở lại, sau đó ngầm trốn chỗ kín. Nếu trẫm có thể lâm hạnh nàng, khanh hãy vẽ lại, vì trẫm e là nàng không cho trẫm cơ hội thứ hai đâu.”
Lãnh Nghệ khom lưng nói: “Thần tuân chỉ, chỉ cần có cơ hội, thần nhất định sẽ vẽ thật tốt.”
“Được, khanh lấy cả yêu đao của Long Huýnh, thế mới giống ngự đái, đi đi.”
Đợi Lãnh Nghệ đi rồi, Triệu Quang Nghĩa lại cho đám Long Huynh lui, không cần đứng gác, lại sai Vương Kế Ân canh cửa, không cho ai tới, nói quan gia đã nghỉ, chuyện gì cũng để mai nói.
Đợi khi trời tối hẳn, Triệu Quang Nghĩa thay bộ trang phục gọn gàng màu đen, lần mò bóng đêm leo tường tới tẩm cung Hoa Nhị phu nhân. Cẩn thận ngó quanh thấy không có ai bắt chước cú mèo kêu mấy tiếng, đang thấp thỏm không biết kêu có giống không thì thấy một cái thang gỗ đưa xuống, lòng mừng húm, trên kia thấp thoáng bóng nữ tử, không phải Hoa Nhị phu nhân thì là ai?
Cảm giác này đúng là kích thích chưa từng có, Triệu Quang Nghĩa thoăn thoắt leo thang, tới nơi muốn ôm nàng, Hoa Nhị phu nhân lách người tránh đi lườm ông ta: “Gấp gì chứ?”
Nghe vậy là Triệu Quang Nghĩa biết có hy vọng rồi, cười ha hả đi theo nàng vào đại đường.
Bốn phía đại đường treo đen lồng sáng rực rỡ, giữa phòng là cái bàn tròn, trên bàn có mấy món ăn tinh xảo, bất ngờ nhất là có món mặn còn có một vò rượu, lòng ông ta càng mừng.
Triệu Quang Nghĩa lại nhìn ngắm nàng, hôm nay không mặc tăng bào, mà váy lụa mềm màu đỏ rực như tân nương, thêu mẫu đơn bằng tơ vàng, nàng đưa tay mời ông ta vào bàn, cổ tay trắng ngần hiện ra, mái tóc xõa ngang lưng, eo thon yểu điệu đong đưa cực kỳ mê hồn, nàng vốn đã đẹp, lúc này càng thể hiện trọn vẹn phong tình mê đắm của Thục nữ đa tình.
Chỉ là trong đáy mắt ông ta vừa nhen lên dục hỏa, Hoa Nhị phu nhân đã nói: “Quan gia, tối nay thần thiếp mời người tới không vì cái gì khác, mà vì cảm kích quan gia đích thân chôn cất đàn hổ thiếp yêu thương, lại xới đất trồng hoa. Nhìn quan gia vất vả, lòng thương xót mới mời quan gia tới uống vài chén, nếu quan gia chỉ có ý nghĩ khinh bạc thì xin lập tức trở về, sau này thần thiếp không gặp quan gia nữa.”
“Trẫm yêu thương nàng không hết, sao khinh bạc được.” Triệu Quang Nghĩa biết chuyện này không gấp được liền ngồi xuống bàn:
Hoa Nhị phu nhân ngồi xuống phía đối diện, rót rượu mời ông ta: “Hoa Nhị mới quan gia một chén cảm tạ hết thảy mọi thứ người làm vì thần thiếp.”
Ánh mắt Triệu Quang Nghĩa nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nàng, mịn màng mềm mại, ngón tay thon dài trơn nhẵn như ngọc chuốt, thực sự muốn nắm lấy, chỉ là nhớ lời khi nãy nên nén lại, uống cạn chén rượu, lòng quyết chuốc say nàng trước rồi tính: “Nàng vì ta mà đổi hồng trang, ta rất cảm động, nào ta mời nàng.”
Hoa Nhị phu nhân má ửng hoa đào: “Quan gia định chuốc say thiếp sao?”
Triệu Quang Nghĩa chột dạ: “Nào có chuyện thế?”
“Vậy sao quan gia lại chưa ăn món thiếp làm mà chỉ mời rượu.”
“Đúng, đúng, ăn thôi, ăn thôi, là do trẫm sơ xuất. Ha ha, đều vì nàng quá xinh đẹp, cứ làm trẫm đầu óc hồ đồ.”
Hoa Nhị phu nhân che miệng cười khúc khích: “Quan gia cứ luôn nói thiếp đẹp, không biết là nói thật lòng không?”
Triệu Quang Nghĩa nghiêm túc: “Đương nhiên rồi, mấy năm rồi chưa từng thay đổi, năm qua nàng thậm chí gặp ta một lần, vậy mà ta vẫn luôn nhớ tới nàng, điều đó chưa đủ thể hiện lòng ta sao?”
Hoa Nhị phu nhân cười yêu kiều, thẹn thò đứng dậy lấy đàn tỳ bà ôm vào lòng: “Chỉ ăn uống thật vô vị, để thiếp đàn một khúc trợ hứng cho quan gia.”
Triệu Quang Nghĩa khép mắt lại làm ra vẻ chuẩn bị hưởng thụ: “Hay, nghe nói Hoa Nhị không chỉ cung từ quán tuyệt thiên hạ, tỳ bà càng số một, hôm nay may mắn được nghe một khúc nhã tấu của nàng thật may mắn.”
Trong phòng vang lên tiếng đàn réo rắt, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng nói cười.
Qua một lúc không biết Triệu Quang Nghĩa đã uống bao nhiêu, gương mặt đen xì chuyển sang màu đỏ thẫm, Hoa Nhị phu nhân cũng đàn liền ba khúc, gò má hồng hào: “Thiếp đàn mệt rồi, quan gia luyện một bài quyền cho thiếp xem được không, thật nhớ năm xưa từng cùng quan gia đi săn, lúc đó quan gia thật uy vũ.”
Triệu Quang Nghĩa mượn hơi rượu bốc lên, nghiêm mặt nói: “Nàng gọi trẫm là gì?”
“Quan gia ạ! Có gì không đúng sao?”
“Đương nhiên là không đúng, trẫm gọi nàng là Hoa Nhị, nàng nên gọi trẫm là gì?”
Hoa Nhị thẹn thùng cúi đầu, thỏ thẻ gọi: “Tam lang!”
“Ha ha ha! Thế mới đúng chứ!” Triệu Quang Nghĩa cười lớn, ông ta rất tự tin vào võ công của mình, tức thì cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong, luyện một bài Thái tổ trường quyền. Đây là bộ võ công mà Triệu Khuông giận dựa trên cơ sở quyền pháp Thiếu Lâm Tự cài tiến mà thành, truyền cho ông ta.
Dù gì cũng mấy chục năm chinh chiến sa trường, không đến nỗi vài năm tửu sắc mà quên, lại thêm bây giờ vóc dáng hùng tráng, còn tích cực thể hiện, từng đấm từng đấm tung ra, tiếng gió vù vù, sung mãn kình lực.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |