“Được, chỉ cần khanh khẳng định cái chết Đát Cơ không có vấn đề là đủ.” Thái độ của Lãnh Nghệ làm Triệu Quang Nghĩa hoàn toàn yên tâm: ” Kế Ân.”
Vương Kế Ân khom lưng đi tới: “Có nô tài!”
Triệu Quang Nghĩa cởi long bào ném xuống đất: “Đưa tới cho Trịnh gia, mặc chúng xử lý, còn về phần Đát Cơ mỹ nhân, nói là trẫm không ban chết cho ả, ai muốn tin thế nào thì tùy. Trẫm nói lần này là lần cuối, chúng còn dâng thư là không tin quân phụ, vậy thì về làm ruộng cả đi.”
“Nô tài tuân chỉ.” Đợi Vương Kế Ân cẩn thận nâng long bào đi, Triệu Quang Nghĩa rời bàn nói: ” Lãnh ái khanh, theo trẫm tới Ngọc Tân Viên bắn cung giải khuây.”
Ngọc Tân Viên là một viện tử rất rộng, xung quanh trồng ít tùng bách, tường bao còn ít tàn tuyết, sân nện đất rộng mênh mông, vốn là nơi hộ vệ trong cung thao luyện.
Người phụ trách nơi này là Tạ Ti Viên, hay tin vội vàng dẫn toàn bộ người trong Ngọc Tân Viên ra nghênh gia, đón Triệu Quang Nghĩa vào một gian phòng hình nửa vòng cung, trong đốt lò ấm áp.
Triệu Quang Nghĩa cau mày: “Khai xuân rồi mà còn sưởi ấm sao, đây là nơi luyện võ, không phải chỗ hưởng phúc, mang ngựa với cung tên của trẫm tới đây.”
Tạ Ti Viên vâng dạ, dắt tới một con bạch long câu, một bộ khôi giáp trường cung.
Triệu Quang Nghĩa đeo ống tên, cầm trường cung nhảy lên ngựa, quát một tiếng, con ngựa thần tuấn lao đi như bay. Chạy một vòng quanh san về vị trí cũ, Triệu Quang Nghĩa mới rút cung bắn tên, vù một cái, trúng ngay ngực người rơm đối diện.
Lãnh Nghệ khen hay, nhưng Tạ Ti Viên và đám thị tòng thì không phản ứng gì chỉ xua tay, y vội im lặng mà không hiểu ra sao.
Ngựa chạy mỗi lúc một nhanh, cứ khi tới chỗ xa người rơm nhất Triệu Quang Nghĩa mới bắn ra một tên, khi toàn bộ người rơm đều trúng tên thì tiếng hò reo mới vang lên như sấm.
Lãnh Nghệ mới hiểu, xem bắn cung cũng như xem ca kịch, nếu cứ tới đoạn hay là khen, làm thế sẽ ảnh hưởng tới màn biểu diễn, đợi kết thúc rồi mới khen ngợi mới là thật lòng, nếu không thì chẳng biết thưởng thức rồi. Phải thừa nhận công phu trên lưng ngựa của Triệu Quang Nghĩa rất ghê gớm.
Triệu Quang Nghĩa phóng ngựa hơn chục vòng chỉ hơi thở dốc, tâm tình cũng giải tỏa không ít: “Thế nào Lãnh ái khanh, bắn thử vài cái chứ?”
“Thần vốn không biết cung tiễn, nhưng nhìn hùng uy của quan gia cũng thấy nhiệt huyết nổi lên rồi.” Lãnh Nghệ gật đầu, cũng lấy một bộ cung tiễn gần đó, thử kéo cung:
“Thế không được, khanh phải dùng ban chỉ.” Triệu Quang Nghĩa là người nhà nghề, nhìn một cái biết ngay y chưa bao giờ cầm cung, tháo ban chỉ ở ngón cái đưa y, dạy y vào thế ra sao, dương cung thế nào, tỉ mỉ từng bước một:
Tạ Ti Viên ở bên nhìn thấy hâm mộ, xem ra lời đồn vị Lãnh ngự đái này được quan gia sủng tín không phải giả đâu. Long Huýnh thì không dấu được đố kỵ, hắn vất vả chục năm trời mới có địa vị hôm nay, vậy mà bị kẻ chân ướt chân ráo vượt mặt, trước kia mỗi lần quan gia muốn cưỡi ngựa bắn cung giải tỏa, hắn luôn là người bồi tiếp.
“Được rồi! Bắn đi!” Triệu Quang Nghĩa thấy Lãnh Nghệ đã vào đúng tư thế thì hô:
Lãnh Nghệ kéo cung rất cật lực, tuy cung kéo căng rồi nhưng tay run run, vừa buông một phát, cung bắn đi rất thiếu đà, quả nhiên chưa tới được bia đã rơi xuống, y thở dốc: “Thần, thần không bắn nổi.”
“Đó là khanh quá tham kéo cung, nghĩ là kéo căng thì bắn mạnh, kỳ thực không hoàn toàn, kéo quá sức thì tay không vững, bắn sao tốt.” Triệu Quang Nghĩa cười ha hả giương cung kéo hết sức nhẹ nhàng, không cần kéo quá căng đã buông tay, cung vẫn bắn đi với đủ lực, vừa vặn trung người rơm: ” Thấy chưa?”
Lãnh Nghệ làm theo, lần này tên bắn xa hơn, nhưng vẫn rơi dưới chân người rơm: “Thần có nghe nói một loại binh khí gọi là nỏ, dùng chân lắp tay, chân khỏe hơn tay có khi thần bắn được.”
“Khanh nói làm trẫm mới nhớ, thời gian trước sở cung nỏ mang tới loại nỏ mới, gọi là liên hoàn thần nỏ, chỉ cần lắp tên một lần, có thể bắn đồng thời hoặc liên tục năm mũi tên. Tuy còn kém nỏ liên hoàn bắn được mười mũi tên của Gia Cát Lượng, nhưng hơn ở chỗ nhỏ gọn… Mang nỏ mới lại đây.”
Tạ Ti Viên vội vàng tự mình mang tới một cái nỏ.
Triệu Quang Nghĩa ngắm nghĩa một hồi mới lắm tên, nhắm chuẩn bóp cò, vậy mà tên bay quá cao, trúng tường bao phía sau. Ông ta bắn tiếp bốn mũi thì chỉ trúng một.
Lần bắn thứ hai, ông ta bắn năm trúng ba, bắn tới lần thứ tư thì ông ta đã hoàn toàn nắm được yếu quyết, bắn trúng toàn bộ.
“Loại nỏ này độ chuẩn xác tốt, có thể bắn liên hoàn, tầm bắn xa hơn trường cung. Đáng tiếc chế tạo rất khó, cung cũng phải đặc chế, cung bình thường không có hiệu quả này.” Triệu Quang Nghĩa đánh giá:
Lãnh Nghệ kiến nghị: “Qua gia thử bắn tên thường xem, nếu tàm tạm đem dùng chống lại địch xung phong cũng không tệ.”
Tạ Ti Viên lại mang một ống nỏ tiễn thường tới, Triệu Quang Nghĩa lắm tên, nhắm vào người rơm cách đó hơn trăm bước… Viu viu, năm mũi tên liên tục bắn ra đều trượt cả.
Liên tục bắn vài lần, tối đa chỉ trúng hai phát, Triệu Quang Nghĩ lắc đầu: “Không được, quả nhiên là phải dùng tên chuyên dụng, mà loại tên đó đắt gấp trăm lần tên thường, xem ra chưa xứng với tên thần nỏ. Đi săn mang bắn vui thì được, quân đội nào dùng nổi. Lãnh ái khanh, khanh hộ giá có công, thưởng cái nó này cho khanh.”
“Đa tạ quan gia.” Lãnh Nghệ nhận lấy, tuy y có súng ngắm, nhưng đạn quá ít không dám dùng bừa, phi đao của Thành Lạc Tiệp chỉ có thể dùng ở khoảng cách ngắn, dùng cái này bổ khuyết rất tốt:
“Võ tướng còn đọc sách, khanh là văn thần cũng nên học chút bản lĩnh xạ kỵ đi, khi nào học được rồi chúng ta đi săn.” Triệu Quang Nghĩa nói:
Lãnh Nghệ khom người: “Thần sẽ sớm ngày học được.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |