Cao Hoài Đức kéo ông ta lại: “Đừng làm bừa, đây đã là ý chỉ của quan gia thì ông xông vào chỉ phí mạng thôi.”
Thạch Thủ Tín tức muốn xì khói, nhìn về phía nội trạch rống lên: “Lãnh Nghệ, ta xem ngươi trốn được trong đó bao lâu.”
Cao Hoài Đức lần nữa ngăn cản: “Về thôi, xem ra hôm nay quan gia nổi giận thật rồi, chúng ta nên để cho quan gia chút thể diện, quan gia mới đăng cơ, coi trọng uy nghiêm.”
“Uy nghiêm gì chứ, hoàng vị của hắn vốn bất chính.” Thạch Thủ Tín nổi nóng:
Tiết Cư Chính hoảng hồn đẩy mạnh ông ta một cái: “Thủ Tín, cái mồm của ông sớm muộn cũng gây họa.”
Những người khác cũng lo ông ta nóng tính khiến chuyện tới mức không thể vãn hồi đều kéo ông ta ra kiệu, sai phó tòng đưa về phủ.
Phủ Thạch Thủ Tín cũng ở một dải này, chẳng mấy chốc đã về, kiệu đi tới thẳng cửa nội trạch mới dừng lại, Thạch Bảo Cát đang nóng lòng đợi kết quả, ông ta xuống kiệu hỏi: “Tay sao rồi?”
Thạch Bảo Cát miệng nhăn nhó: “Đau lắm ạ, một cái bị thương tới gân cốt, phải nghỉ ngơi một thời gian, tay kia tuy không nhìn ra gì cả, nhưng còn đau hơn.”
“Thái y bình thường chưa chắc nhìn ra được, phải tìm võ sư xem sao.”
“Con tìm rồi ạ, là Lôi võ sư nổi tiếng thánh thủ, cũng cho thuốc, song không hiệu quả. Ông ấy nói, thương tích do ám kình gây ra, giống như bị rắn độc cắn, phải biết loại độc nào mới chữa lành.”
Thạch Thủ Tín cau mày, không ngờ phức tạp thế này, nếu phải đi nhờ Lãnh Nghệ, ông ta sao mở miệng được: “Còn chuyện gì mà cứ ấp a ấp úng.”
“Dạ, công chúa mời phụ thân tới nói chuyện.”
Lỗ quốc công chúa tuy gả cho Thạch Bảo Cát rồi, nhưng theo quy củ, lễ quân thần trước lễ trưởng ấu. Có điều nàng tới Thạch gia chưa bao giờ coi mình là công chúa, đều lấy thân phận tức phụ hậu hạ công bà. Có chuyện gì bản thân đi bẩm báo chứ không truyền gọi thế này.
Bởi thế Thạch Thủ Tín bất an, cảm giác chuyện không lành.
Thạch Thủ Tín tới viện tử Lỗ quốc công chúa, vừa vào chính đường thấy nàng mặc cung trang công chúa, ngồi ngay ngắn trên ghế tựa, mặt âm u nhìn mình, ông ta càng thêm thấp thỏm, thi lễ: “Thần Thạch Thủ Tín bái kiến trưởng công chúa.”
Lỗ quốc công chúa không cho ông ta bình thân: “Nghe nói hôm nay ngươi ngang nhiên dẫn người chặn đường Lãnh đại nhân, lại còn đánh hộ vệ của ngài ấy, có chuyện đó không?”
Thạch Thủ Tín rùng mình, từ khi Lỗ quốc công chúa gả tới Thạch gia luôn hiền dịu mực thước, nghiêm khắc thế này là lần đầu, hơn nữa làm sao nàng lại có quan hệ với tên Lãnh Nghệ đó, vội đáp: “Vâng, thần vì cái chết của Đát Cơ mỹ nhân tới tìm y hỏi…”
Lỗ quốc công chúa cắt lời: “Quan gia sai ngươi tra hỏi sao?”
“Không ạ.”
“Vậy quyền lực của ngươi có thể hỏi tới sao?”
“Chuyện này…”
“Đừng nói là án do ngự bút quan gia khâm điểm, mà là vụ án bình thường ở phủ Khai Phong, ngươi có quyền gì mà yêu cầu một thôi quan phải bẩm báo vụ án với ngươi? Ngươi coi mình là cái gì rồi? Đại Tống này họ Triệu hay họ Thạch.”
Thạch Thủ Tín toát mồ hôi lạnh, nghĩ lại mới thấy mình làm nhiều việc vượt phận sự như thế, dập đầu nói: “Thần không dám!”
Lỗ quốc công chúa càng nói càng nghiêm khắc: “Ngươi có biết quan gia triệu Lãnh đại nhân vào cung không?”
“Thần biết.”
“Biết mà còn ngăn cản, to gan! Đám người các ngươi ỷ vào trước kia có công lao, công nhiên làm xằng, các ngươi không coi một thôi quan vào đâu, nhưng các ngươi làm thế là không coi chỉ lệnh của quan gia ra gì, các ngươi không làm bẽ mặt Lãnh đại nhân, mà làm bẽ mặt quan gia. Hay là bây giờ cả quan gia cũng không ở trong mắt các ngươi nữa rồi?”
Thạch Thủ Tín quỳ rạp xuống: “Thần không dám, lúc đó chỉ nghĩ tới cái chết của Đát Cơ mỹ nhân, không nghĩ nhiều…”
“Nhưng quan gia sẽ nghĩ vậy.” Lỗ quốc công chúa vỗ bàn: ” Ngươi biết vì sao Trịnh Ân bị chết chứ, ngươi biết quan gia đã phái cấm quân đưa Lãnh đại nhân về, đồng thời bảo hộ Lãnh phủ. Nhưng ngươi không coi thánh chỉ ra gì, tiên đế giết Trịnh Ân, chẳng lẽ quan gia không dám giết Thạch Thủ Tín ngươi?”
Trịnh Ân chết không phải không có lý do, vì ông ta ỷ mình là huynh đệ kết bái của Triệu Khuông giận, hành vi phóng túng, không coi Triệu Khuông giận là hoàng đế. Cuối cùng trong một lần say rượu nói linh tinh bị Triệu Khuông giận tuốt kiếm đâm giết. Thạch Thủ Tin mơ hồ cũng đoán ra, giờ vô tình ông ta phạm vào sai lầm tương tự, nghĩ tới đó không khỏi sợ hãi: “Thần lỗ mãng, suýt gây ra đại họa, đa tạ công chúa nhắc nhở.”
Thạch Bảo Cát cũng quỳ xuống khấu đầu cùng cha.
Sắc mặt Lỗ quốc công chúa hòa hoãn hơn một chút, nàng không phải không biết tính cách công công với trượng phu, đơn thuần chỉ là bằng vào bầu máu nóng hành xử, nếu không bằng vào chừng đó việc đủ chém đầu ông ta rồi: “Đứng lên nói chuyện.”
“Đa tạ công chúa.” Thạch Thủ Tín từ từ đứng lên:
“Biết sai rồi ngươi hiển phải làm gì chứ?”
“Xin công chúa chỉ điểm.”
Trưởng công chúa thở dài: “Lãnh đại nhân kỳ thực luôn kính trọng ngươi, thời gian trước ta vào cung tham gia đưa tranh phụ hoàng tới Nam Kha Tự thờ cúng, có gặp Lãnh đại nhân, ngài ấy còn nhờ ta giới thiệu để tới bái phỏng. Ta chưa kịp nói thì ngươi đã gây ra chuyện này. Đây là khâm án, nếu Lãnh đại nhân không chắc cả trăm phần sao dám đưa ra kết luận. Ta tuy chưa tiếp xúc với ngài ấy nhiều, nhưng vô cùng khâm phục con ngươi ngài ấy. Các ngươi không chỉ ngang nhiên chặn đường, lại đánh hộ vệ của người ta, chẳng lẽ không nên tới nhà giải thích xin lỗi một câu?”
Thạch Thủ Tín gặp khó: “Công chúa nói đúng… Chỉ là…”
“Chỉ là ngươi là quan lớn, sao có thể xin lỗi người khác phải không? Ta nói cho ngươi biết, ngay cả quan gia cũng từng xin lỗi người dưới, ngươi coi mình là cái gì rồi?”
“Công chúa nặng lời, thần tuân lệnh là được.”
“Ta không ra lệnh cho ngươi, nếu ngươi không muốn đi, muốn giữ quan uy của ngươi thì tùy.” Lỗ quốc công chúa nâng chén trà lên uống, ý tứ ngươi xéo được rồi:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |