Lãnh Nghệ nhìn quanh không thấy Long Huýnh đâu, hỏi Vương Kế Ân mới biết, hôm qua Long Huýnh bị ngã, bị thương ở chân, lang trung nói phải nằm giường nửa tháng mới được, cho nên hôm nay không tới.
Đội ngũ rời hoàng thành, đám tể chấp Tiết Cư Chính, Thẩm Luân, Sở Chiêu Phụ, Lô Đa Tốn, Tào Bân đã đợi ở cổng hoàng thành. Từng đội cấm quân cờ xí phần phật, đao kiếm loang loáng, xếp hàng nghênh đón.
Đội ngũ đi tới đâu bách tính quỳ rạp xuống tới đó, thẳng mộ đường rời cổng phía đông.
Đám tể chấp không biết quan gia đưa bọn họ tới đâu, lòng hoang mang, vì khẩu dụ chỉ nói theo quan gia xuất thành. Hỏi nhau người nào người nấy chỉ lắc đầu không biết, đành hồ đồ đi theo.
Đội ngũ đi được mười mấy dặm thì tới được một ngọn núi nhỏ, núi tuy không cao nhưng so với những ngọn đồi mấp mô xung quanh thì đã là cao nhất rồi.
Trên núi có đường nhỏ, đo là do thôn dân lên núi chẻ củi mở ra, hôm qua cấm quân tới đây cảnh giới đã chặt cây mở rộng đường trước.
Một con suối róc rách từ trên núi chảy xuống, con đường nhỏ men theo suối nước ngược dòng mà lên. Tuy băng đã tan hết không còn dấu vết gì, nhưng sờ thử thì nước vẫn lạnh buốt. Đi tới lưng núi liền thấy đầu nguồi của suối là từ trong cái khe ở vách núi chảy ra.
Chỗ nước chảy ra khuất ánh mặt trời, nắng chiếu không tới, tuy khắp nơi đã là sắc xuân tràn ngập, nơi này vẫn còn mảng băng tuyết lớn trắng phau phau.
Bên cạnh miệng suối mọc ra cây hòe chọc trời, ngay cả cành thấp nhất cũng cao hơn người trưởng thành cả cái đầu. Cây hòe đó vươn cao so với lùm cây bụi xung quanh, tựa như cái ô lớn.
Khung cảnh không phải quá đặc sắc nhưng đủ khiến đám nữ nhân mắc kẹt trong cung liên tục vén rèm nhìn ra ngoài bàn tán.
Đỉnh núi đã được dọn bằng phẳng, dựng không ít tháp canh, lên cao nhìn xa, cảnh sắc mấy chục dặm lọt hết vào tầm mắt, đất trời bao la, cây cối ngút ngàn, xa xa là ruộng động mênh mông, thấp thoáng hơn chục thôn làng ẩn hiện giữa những tàng cây xanh tươi.
Đội ngũ dừng lại, Triệu Quang Nghĩa đi xuống, chẳng bận tâm tới người khác, tới bên kiệu quả Hoa Nhị phu nhân đưa tay ra muốn đỡ nàng.
Hoa Nhị phu nhân vẫn một thân tăng bào đơn giản, tay cầm tràng hạt đi xuống, đặt bàn tay nhỏ nhắn vào tay ông ta.
Triệu Quang Nghĩa vốn không hy vọng gì, không ngờ trước mặt bao người, Hoa Nhị công khai để cho tiểu thúc thúc nắm tay, lòng sung ướng tột độ. Đỡ nàng đi xuống.
Đám phi tần của ông ta sững sờ lẫn đố kỵ, đám tể chấp kinh ngạc tới không dám tin.
Triệu Quang Nghĩa nâng tay nàng đi tới bên sườn núi, nhìn xuống là ngọn đồi thấp mấp mô: “Hai năm sau nơi này sẽ có sóng biếc vạn khoảnh, chúng ta lên thuyền dạo chơi, nhất định sẽ là chuyện vui lớn trong lòng.”
Hoa Nhị thẹn thùng cúi đầu: “Tể chấp và các vị tỷ muội còn chưa đồng ý, quan gia đã khẳng định rồi.”
Tiệu Quang Nghĩa lúc này hào khí ngút ngàn, tưởng chừng như trên đời không gì làm khó được mình nữa, nói lớn: “Trẫm không cần họ đồng ý.”
Đúng lúc này sau lưng truyền tới giọng già nua: “Quan gia.”
Hai người quay đầu liền thấy đám Tiết Cư Chính âm trầm đi tới, còn nhìn chằm chằm vào tay họ, Hoa Nhị phu nhân muốn rụt tay lại, Triệu Quang Nghĩa không buông, nàng lí nhí nói: “Quan gia, thần thiếp cáo lui.”
Triệu Quang Nghĩa đành quyến luyến buông tay, lúc này mới quay sang đám Tiết Cư Chính, mắt trừng lên: “Chuyện gì?”
Bọn họ vốn tới đây khuyên gián, nhưng nhìn thái độ này của quan gia ắt nói cũng vô ích, chuyện này cần bàn bạc kỹ đã, nên Tiết Cư Chính, chuyển mục tiêu: “Không biết quan gia triệu bon thần tới đây có gì sai bảo?”
Triệu Quang Nghĩa không đáp, cho gọi cả Khai Bảo hoàng hậu và Lý Đức phi tới, sau đó mới lệnh Triệu Đức Chiêu: “Ngươi đem suy nghĩ và phương án xây dựng Kim Minh Trì của trẫm nói cho họ.”
“Thần tuân chỉ.” Triệu Đức Chiêu lấy ra một bức tranh, cho treo lên một cái cọc gỗ, bắt đầu giảng giải kế hoạch xây dựng Kim Minh Trì:
Không cả đợi hắn nói hết, ai nghe qua quy mô của cái ao này cũng biến sắc mặt, tới lúc nói cần huy động tới trăm vạn nhân lực và một nghìn vạn mân kinh phí, tất cả đã muốn quỳ xuống ngăn cản.
Đên Triệu Đức Chiêu nói hết, Triệu Quang Nghĩa không đợi người khác nói gì, ông ta lên tiếng trước: “Trăm vạn dân tráng này rời nhà hai năm, bọn họ đều là người cùng khổ, khó mà tự lo được lương thực, lại chẳng thể chiếu cố người nhà. Cho nên trẫm không chỉ cung cấp ngày ba bữa cơm cho họ, còn trả tiền công nhất định.”
Câu này nói ra cả Triệu Đức Chiêu cũng chấn kinh, chuyện này trước kia không có trong kế hoạch: “Như vậy chi phí tăng lên gấp đôi.”
Tiết Cư Chính sắc mặt càng khó coi: “Không biết quan gia định cấp cho mỗi dân tráng tiền ăn hàng ngày bao nhiêu? Rồi bao nhiêu tiền công?”
Chuyện này Triệu Quang Nghĩa chưa suy nghĩ kỹ càng, nhưng chẳng làm khó được ông ta: “Cụ thể bao nhiêu do Đức Chiêu tính toán.”
“Thần, thần tuân chỉ.” Triệu Đức Chiêu không dám nói nhiều, thi lễ đi tìm người làm ngay:
Tiết Cư Chính khom người thi lễ, đi tới: “Xin hỏi quan gia xây dựng cả hồ nước lớn như vậy với mục đích gì?”
Triệu Quang Nghĩ đường hoàng nói: “Sau khi tiên đế giá băng, Hoa Nhị quý phi một mực ở trong Nam Kha Tự tu hành, cầu phúc cho tiên đế. Trẫm vô cùng cảm động trước chân tình của nàng, để biển thị khen ngợi cổ vũ, trẫm muốn xây dựng Kim Minh trì vì Hoa Nhị quý phi. Đồng thời hoàng gia còn thiếu một nơi tránh nắng, vừa vặn mà làm luôn.”
Lời này khiến tất cả chấn kinh nhìn sang Hoa Nhị, làm nàng ngại ngùng cúi đầu.
Tiết Cư Chính người phát run: “Xây dựng sơn trang nghỉ mát, đào ao nước, đều không có vấn đề gì. Nhưng Đại Tống ta đang buổi kiến quốc, tất cả đều cần xây dựng lại, nơi cần dùng tiền dùng lực rất nhiều. Nếu xây ao này, e phải dùng tích góp mấy chục năm của quốc gia, ảnh hưởng tới đại kế thống nhất thiên hạ của tiên đế, chỉ dùng để xây dựng một nơi giải trí tiểu khiển sao?”
Sở Chiêu Phụ cũng nói: “Quan gia lúc đăng cơ đã nói muốn phạt Bắc Hán, phá Đại Liêu, thống nhất thiên hạ, chẳng lẽ đã quên đại nghiệp rồi sao?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 560 |
Ngày cập nhật | 19/12/2024 05:55 (GMT+7) |