“Không đi được đâu.” Lãnh Nghệ lắc đầu đầy đăm chiêu, y cũng đang lo thắt lòng đây, không biết đám Vũ bộ đầu đi đường có bình an không, không gặp sự cố gì thì tốt rồi, nhưng lúc tới Ba Châu nộp tiền cho quan phủ mà mở ra toàn đá, có khi y bị dán công văn truy nã rồi không chừng. Lúc đó y mang vàng trên người lại ăn mặc thế này, tình ngay lý gian, nước đi nào cũng có mạo hiểm nhất định, tình cảnh bây giờ y chẳng có lựa chọn, đã thế còn vướng vào rắc rối này: ” Ta xem trời còn âm u lắm, gió tuyết khả năng chỉ tạm dừng thôi, chúng ta không nên để như lần trước, giữa đường gặp gió tuyết mà không gặp được thôn làng thì có nguy hiểm.”
“Với lại nơi này xảy ra án mạng, ta là tri phủ, phải tra hai năm rõ mười, giả sử người ngoài gây án đã đành, nếu là người trong chùa giết, lại đúng lúc có người ngoài, chứng tỏ kẻ giết người này ngang ngược thế nào, không thể bỏ mặc… nếu không sợ hắn lại ra tay.”
Trác Xảo Nương không nói nữa, có điều nàng lo lắm, mắt vô tình nhìn về phía cái rương nhỏ, đó là mạng sống của họ, lần trước chỉ mất ba thành thuế làm cho nhà họ đền muốn khuynh gia bại sản rồi, lần này mà còn mất, chắc chỉ còn đường treo cổ.
Lãnh Nghệ biết mối lo của nàng: “Mạng người quan trọng, cứ phá vụ án này đã, đừng lo, nơi này không có người ngoài tới được.”
Trác Xảo Nương “ừm” khẽ một tiếng.
Khiến nàng phải lo lắng cùng mình, Lãnh Nghệ áy náy trong lòng, nắm tay Trác Xảo Nương, nói nhỏ: “Không sao đâu, ta tự có tính toán.”
Hai phu thê đang tâm tình thì có tiếng gõ cửa, sau đó truyền vào một giọng nói: “Bần tăng Minh Tông có chuyện muốn bẩm báo huyện lão gia.”
Lãnh Nghệ đứng dậy mở cửa, mặt ngựa Minh Tông lách người đi vào như trộm, tự đóng cửa, không dám ngồi, thấp giọng nói: “Đại lão gia, bần tăng thấy, chuyện này khả năng là do Minh Tịnh làm đấy.”
“Ồ, vì sao?”
“Vì hắn rất ghét Minh Viễn, hai người thường cãi nhau, có khi còn đánh nhau, nhưng Minh Tịnh đánh không lại Minh Viễn, nhiều lần bị đánh đau, ai cũng thấy. Nếu nói có thù oán thì hắn thù Minh Viễn nhất. Cho nên bần tăng thấy chắc là hắn làm.”
“Ngươi chỉ có lý do, còn có chứng cứ nào khác không?”
Minh Tông lắc đầu.
“Thế ngươi thấy hắn giết Minh Viễn thế nào?”
“Đại lão gia cứ bắt hắn, sau đó dùng hình tra khảo, sợ gì hắn không khai.”
Mặc áo người xuất gia lại nói ra lời lẽ kiểu này, Lãnh Nghệ cau mày, lúc trước còn nghĩ đám người này ít nhất biết bao che nhau, xem ra cũng có tình nghĩa, thì ra là diễn trò, bực bội xua tay: “Bản huyện biết rồi, người đi đi.”
Mặt ngựa Minh Tông vừa đi, mày xếch Minh Tịnh lại tới, hắn tố cáo Minh Tông, nói Minh Tông thường xuống bếp ăn vụng, bị Minh Viễn phát hiện đánh cho, thế nên nhất định là do Minh Tông giết.
Rồi lại tới tên béo Minh Trí tới, nói do tên gầy Minh Thù làm, sau đó lão già Minh Thông tới, nói là do phương trượng làm, vì Minh Viễn không nghe quản giáo, hay mỉa mai phương trượng.
Nhưng tất cả đều không thể giải thích được vì sao hung thủ mình hoài nghi lại có thể giết người xong cài then cửa bên trong rồi đi.
Lãnh Nghệ chẳng thu được tin tức gì hữu dụng, chỉ cảm giác cái chùa thì nhỏ, sóng ngầm lại lớn, ai cũng có thể là hung thủ.
Đến lúc chuẩn bị ngủ, lai nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, hai người vội chạy ra xem, chỉ thấy tên gày Minh Thù đang xách tai tiểu hòa thượng Minh Không, tên béo Minh Trí đi bên cạnh chửi mắng: “Thằng nhãi con này, bảo mày rửa bát, mày lại trốn trong bếp ngủ, đi gặp phương trượng, lần này nhất định phải trói vào cột cờ, đánh gãy chân mày, xem mày còn dám lười không?”
Minh Không bị xách tai tới đầu lệch sang bên, miêng kêu oai oái, Trác Xảo Nương từ xa nhìn thấy quát: “Dừng tay!”
Tên gày Minh Thù nghe thấy tiếng Trác Xảo Nương quát vội buông ngay, khom lưng cười nịnh: “Đại lão gia, phu nhân, thằng tiểu tử này lười biếng không chịu làm việc, phải đưa đi gặp phương trượng trị nó. Không ngờ kinh động hai vị, thật lỗi quá.”
Trác Xảo Nương đã kéo Minh Không vào phòng, lấy đèn soi tai nó, đỏ rực còn có vết rách, càng giận: “Các ngươi quá đáng lắm, xách tai đứa bé tới mức này, có còn là người tu hành không?”
Hai tên béo gầy nhanh chóng lủi mất.
Cả Minh Không cũng vùng thoát khỏi tay Trác Xảo Nương, chẳng nói câu gì đã chạy.
Trác Xảo Nương bần thần nhìn theo bóng lưng nó, đến khi Lãnh Nghệ gọi mời quay về, đóng cửa lại dựa lưng vào cửa, buồn bã nói: “Nhìn thấy tiểu hòa thượng, thiếp lại nhớ tới đệ đệ của mình. Khi con nhỏ, đệ đệ của thiếp cũng thường bị người trong thôn ức hiếp, đánh nó, mắng nó, xách tai nó. Đệ đệ của thiếp chỉ biết khóc, thiếp còn nhỏ, gan cũng nhỏ, không dám đi tìm những người đó tranh luận. Về tới nhà, cha thiếp thấy nó toàn bùn đất lại tức giận đánh nó. Thiếp không dám nói, nói rồi cha cũng không tin, chỉ biết ôm đệ đệ khóc an ủi. Nó thấy thiếp khóc thì không khóc nữa, còn nói không đau.”
Lãnh Nghệ nghe nàng kể mà ngây người, nắm lấy tay: “Khi nàng còn nhỏ, nhất định đã chịu nhiều khổ cực.”
Trác Xảo Nương mắt đã ươn ướt, vẫn cười gượng: “Không sao, có ai mà không như thế. Ôi thiếp không biết đệ đệ ra sao rồi, năm ngoái trời hạn, chẳng biết nó làm ruộng thu hoạch thế nào.”
Vậy là đệ đệ của Trác Xảo Nương vẫn ở quê nhà làm ruộng, tên tỷ phu mình còn nợ đầm đìa ra đó, tất nhiên chẳng giúp được gì, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Đợi chúng ta vượt qua được khó khăn này, có tiền rồi, sẽ giúp nó.”
Trác Xảo Nương chỉ nhất thời nhìn cảnh nhớ người thôi, nàng không phải định nhờ vả gì trượng phu. Người đời có câu, nữ nhi gả cho người không khác gì bát nước đổ đi, chuyện nữ tế giúp đỡ nhà nhạc trượng là vô cùng hiếm có. Lãnh Nghệ nói ra câu này thôi đủ khiến Trác Xảo Nương cảm động rồi, nhưng nàng lắc đầu: “Không được, công công bà bà và tiểu cô tiểu thúc ở quê cũng rất gian nan, nếu tiếp tế, chúng ta phải tiếp tế cho họ trước.”
Vậy có nghĩa là ngoại trừ phụ mẫu ra, mình còn có đệ muội nữa, xem ra cũng là gia tộc lớn, mà nghe ngữ khí của Trác Xảo Nương thì sợ là cuộc sống của họ còn rất gian nan nữa.
Lời hứa của mình hôm đó e không phải là chuyện dễ hoàn thành.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 560 |
Ngày cập nhật | 19/12/2024 05:55 (GMT+7) |