Hôm qua là động phòng hoa chúc ấy, chẳng lẽ mình uống say ngủ tít luôn rồi, y thực sự say tới chẳng nhớ gì.
Đột nhiên thấy hàng mi nàng khẽ run run, Lãnh Nghệ ôm lấy kéo vào lòng: “Hì hì, cô bé này, giả vờ ngủ à?”
Thành Lạc Tiệp không nói gì, nép vào lòng y, cơ thể hơi cứng đờ.
Lãnh Nghệ thấy có chút kỳ lạ: “Sao thế?”
“Không, không có gì, chỉ là hơi khẩn trương.” Thành Lạc Tiệp thẹn thò dấu mặt vào lòng y:
“Phải rồi, ta sai, đáng đánh.” Lãnh Nghệ nắm tay nàng đánh một cái vào má mình, lòng phấn khích, nữ tử thiên kiều bá mị bây giờ là thê tử của mình, cùng nàng ân ái là thiên kinh địa nghĩa, không còn cần áy náy và nơm nớp lo sợ như trước. Giờ ôm người ngọc trong lòng, sao còn kiềm chế được nữa, cho nên y hấp tấp phóng người lên ngựa, vung thương nhắm thẳng trận địa của địch.
Xuân sắc đầy phòng!
Khi Lãnh Nghệ phát tiết hết rồi, thở hồng hộc như trâu mới nhớ ra nãy giờ mình quá thô bạo, Thành Lạc Tiệp gần như nằm im chịu trận, có lẽ nàng chưa chuẩn bị nên mí mắt vương giọt nước, không khỏi áy này: “Xin lỗi, ta chỉ biết để ý tới bản thân…”
Nói rồi cúi xuống hôn lên môi nàng.
Đột nhiên toàn thân y run lên, ánh mặt trời đầu tiên đã xuyên qua giấy cửa sổ, chiếu lên gương mặt tú mỹ của Thành Lạc Tiệp, ánh sáng tuy không tốt lắm, nhưng ở khoảng cách gần, giữa cánh môi hồng có hai đường vân.
Y lập tức ngồi bật dậy, hốt hoảng lùi lại: “Muội, muội là Tuyền Nhi?”
Nữ tử quay đầu đi không đáp.
Lãnh Nghệ muốn đứng dậy, sợ hãi kèm chút tức giận: “Tuyền Nhi, thế là sao?”
Thành Lạc Tuyền tủi thân nói: “Sao huynh không đi hỏi bản thân ấy.”
Mình? Lãnh Nghệ ngờ ngợ, dịu giọng xuống: “Rốt cuộc là sao?”
“Lão thái thái đưa cho tỷ tỷ cái khăn này, nhưng tỷ tỷ nói với muội, tỷ ấy đã là người của huynh rồi, giờ lấy cái gì đưa cho lão thái thái.”
Lãnh Nghệ ngớ người, y và Thành Lạc Tiệp tuy rất thân mật, nhưng chưa bao giờ quá giới hạn, thoáng nghĩ một cái y hiểu ra, là Thành Lạc Tiệp muốn thành toàn cho muội muội, nàng ấy nghĩ gì thế không biết. Lúc này lại chẳng thể nói thật, nếu không Thành Lạc Tuyền biết mình hy sinh vô nghĩa thì phản ứng thế nào? Bản thân Lãnh Nghệ cũng lúng túng: “Ta, ta có thể giải thích cho mẹ ta mà.”
“Giải thích gì?” Thành Lạc Tuyền hờn giận chất vấn: ” Nói là huynh và tỷ tỷ chưa thành hôn đã đồng phòng, làm việc cẩu thả à? Sau này lão thái thái sẽ nhìn tỷ tỷ ra sao?”
Lãnh Nghệ nghẹn lời, đây là thời Tống, không phải xã hội hiện đại, trinh tiết quý hơn mạng, nàng nói thế không phải sai.
Thành Lạc Tuyền cũng quay người đi không nói, tức thì làm bầu không khí trở nên có chút ngột ngạt.
Đã diễn đành diễn tới cùng, Lãnh Nghệ đưa tay ôm bờ vai mảnh khảnh của nàng, nhỏ giọng nói: “Tuyền Nhi! Tại ta không đúng.”
Thành Lạc Tuyền cúi đầu: “Hôm qua tỷ tỷ nói với muội chuyện này, tỷ tỷ gần như hoảng loạn không biết phải làm sao, cứ khóc mãi. Muội… Muội liền bảo thay thế tỷ tỷ.”
Lãnh Nghệ ôm chặt nàng hơn: “Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc này… Giờ muội làm sao gả đi được nữa.”
“Muội không cần, nếu ông trời thương xót cho muội một đứa con, muội sẽ đưa nó đi thật xa, muội ở vậy nuôi nó khôn lớn.” Thành Lạc Tuyền cười thảm: ” Nếu không muội cạo tóc đi tu, sống hết cuộc đời này.”
Lãnh Nghệ chua xót trong lòng, cúi xuống hôn lên tóc nàng: “Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu, biển cạn đá mòn không đổi lòng, ta nói rồi mà.”
Thành Lạc Tuyền quay đầu lại, đôi mắt ậng nước nhào vào lòng y.
Trong đại sanh lão thái thái Tôn thị vừa nhận được khăn lụa trắng từ Trác Xảo Nương.
Tôn thị tay cầm chiếc khăn có dấu lạc hồng, gật gù liên hồi, nói với Trác Xảo Nương: “Con nói đúng, Lạc Tiệp là cô nương tốt… Không, là tức phụ tốt của Lãnh gia ta! Là mẹ nghĩ nhiều, có lỗi với nó.”
“Coi mẹ nói kìa, là quy củ thôi mà.” Trác Xảo Nương an ủi bà:
Lúc này có thị tòng vào báo đại gia tới, ở Lãnh gia, ông cụ Lãnh Trường Bi gọi là lão thái gia, Lãnh Sơn thì lão gia, còn Lãnh Nghệ là đại ca trong nhà nên gọi là đại gia.
Tôn thị vội thu lại khăn tay, Lãnh Nghệ nắm tay Thành Lạc Tiệp đi vào, tới trước mặt bà: “Mẹ, bọn con tới khấu đầu dâng trà.”
“Ừ, ừ, mau đi mới lão thái gia, lão gia tới.”
Thị nữ đi ngay, Tôn thị kéo tay Thành Lạc Tiệp tới gần, mặt mày hiền từ nói: “Sau này ở nhà không cần mấy lễ sáng sớm thỉnh an gì đó, quan nhân của các con công vụ bận rộn, con và Xảo Nương cùng chiếu cố tốt cho nó là được.”
Thành Lạc Tiệp nhún eo thi lễ: “Tức phụ nghe lời bà bà giáo huấn, sau này cùng Xảo tỷ tỷ chiếu cố tốt quan nhân, chiếu cố tốt nhị lão.”
Một lúc sau Lãnh Trường Bi và Lãnh Sơn vui vẻ đi tới, mọi người chia vị trí ngồi xuống, Thành Lạc Tiệp khấu đầu, dâng trà cho từng người.
Lễ xong, Tôn thị tự mình đỡ nàng lên, kéo ngồi bên cạnh, rất thân tình.
Mọi người nói cười một hồi, Lãnh Nghệ chọn cơ hội lên tiếng: “Cháu có một việc muốn thỉnh cầu ạ.”
Lãnh Trường Bi vuốt ve chòm râu dài: “Người trong nhà cả, còn văn vẻ gì chứ?”
“Dạ, cháu muối cưới muội của của Lạc Tiệp!”
Cả phòng ngơ ngẩn, Trác Xảo Nương tuy lờ mờ đoán Lãnh Nghệ và cả hai tỷ muội có gì đó, chỉ không ngờ y nói thẳng ra như vậy. Thấy Lãnh Nghệ nhìn mình áy náy, nàng cười gượng gạo.
Thành Lạc Tiệp xấu hổ cúi đầu nàng có thể đoán ra được nguồn cơn dẫn tới chuyện này, ý nàng vốn là thế, đâu nghĩ Lãnh Nghệ lại dứt khoát như vậy, vị lang quân này bây giờ quyết đoán hơn xưa nhiều lắm.
Lãnh Trường Bi chỉ bất ngờ thôi chứ không phản đối, giờ tôn nhi là quan lớn, tam thê tứ thiếp là gì đâu, thê thiếp nhiều thì mới có nhiều con cháu chứ giờ chưa có đứa tằng tôn nào, thật đáng lo: “Thằng nhóc này, sao không nói sớm, hôm qua làm một thể.”
Tôn thị mừng rỡ hỏi Thành Lạc Tiệp: “Có phải là tỷ muội song sinh của con không?”
Thành Lạc Tiệp gật đầu: “Vâng ạ, còn chỉ ra trước muội ấy một chén trà.”
“Đúng, hôm qua mẹ thấy rồi, xinh xắn như con vậy, nếu cả hai gả vào Lãnh gia ta còn gì bằng.” Tôn thị cũng trách: ” Nghệ Nhi, con có tâm tư ấy mà không nói, làm luôn một lần.”
Lãnh Nghệ cười nói đùa: “Tổ chức hai lần mới lấy được hai phong bao của mẹ chứ.”
Cả phong cười rộ lên.
Lãnh thái gia nóng lòng: “Không hề gì, tổ chức lần nữa là được.”
“Cha, không cần đâu ạ, tổ chức tiệc nhà là được rồi.” Lãnh Nghệ lắc đầu:
Tôn thị nói: “Vậy sao được!”
“Mẹ, quan gia ủy thác cho con trọng trách giám sát bách quan, cho nên mới có nhiều người tới tặng quà như thế, nhưng con không thể thu. Lần trước đã xử lý rồi, lần này lại mời tiệc, cưới hai tỷ muội nàng, chia ra hai lần, họ nói con có ý đồ.”
“Mẹ chỉ sợ ủy khuất cô nương người ta.”
Lãnh Nghệ đã bàn bạc với Thành Lạc Tuyền: “Cũng không ủy khuất ạ, hôm qua ba người bọn con cùng bái đường, coi như có trời đất cha mẹ chứng giám. Chỉ cần nói với thân hữu, thiếp mời có sơ xuất, kỳ thực là cưới cả hai tỷ muội.”
Chuyện này Lãnh Nghệ chưa kịp nói với Thành Lạc Tiệp, thật ra y cố tình không nói để trị nàng tội tự tiện quyết định, nhưng nàng chỉ thoáng bất ngờ, vui vẻ nói: “Con cũng có ý đó, con và muội muội từ nhỏ đã không rời, nếu muội muội cũng được gả cho quan nhân vậy thì tốt quá rồi.”
“Tốt! Tốt! Tốt!” Lãnh Trường Bi nói ra ba tiếng tốt liền có thể thấy ông vui ra sao: ” Dù thế nào lễ nghi không thể thiếu, chuẩn bị cầu thân đi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |