Giác Tuệ bàng hoàng, mày xếch Minh Tịnh nghe thấy tiếng Minh Không biết hắn là người sóng mới tập tễnh đi vào, ai ngờ nghe thấy câu này lại ngã oạch lần nữa, liên tục chống tay trên mặt đất đẩy mình lùi lại.
Lãnh Nghệ ngước đầu nhìn Minh Không đang mặt tái me tái mét không nói lên lời: “Ngươi rất thông minh, nhưng vẫn lộ đuôi hồ ly ra… Đầu tiên ngươi giết Minh Viễn và Minh Thù, có thể nói là không một sơ hở. Nhưng ngươi không nên đào một cái thi thể giả mạo mình, sau đó giả chết.”
“Nếu ngươi biết bản huyện rất có nghiên cứu với thi hẳn là ngươi đã không làm thế. Bản huyện có thể phân biệt vết thương trước khi chết và sau khi chết, ngươi lấy cái xác đập vỡ đầu để qua mặt bản huyện, làm bản huyện lập tức nghi ngờ ngươi rồi.”
Một cái thi thể đã chết vài ngày với một thi thể vừa mới chết vài tiếng, nếu Lãnh Nghệ không nhận ra được thì y không dám nhận mình là cảnh sát nữa rồi. Với người bình thường, nhìn qua chắc không thấy gì khác biệt, nhưng với người hiểu biết thì chẳng khác gì nhìn mặt trăng với mặt trời. Lãnh Nghệ dám khẳng định, thi thể mà Minh Không tìm được ít nhất trên 5 ngày, dù là thời tiết cực lạnh khiến thi thể chưa bị thối rửa, nhưng vết nám trên thi thể đã hiện rõ, thứ này dù là giữa mùa hè thì cũng không thể xuất hiện sớm thế, huống hồ là mùa đông.
Minh Không không nói nữa rồi, ở trong miệng tượng Phật nhìn Lãnh Nghệ, trông vô cùng quái dị.
“Còn chưa chịu nhận à? Được, ta sẽ cho ngươi phục.” Lãnh Nghệ lớn tiếng nói: ” Khi đó Minh Thù nói ngươi ngã xuống vách núi, rồi lại còn nói là ngươi gặp ma cho nên hoảng sợ ngã xuống vách núi mà chết. Chuyện nghe rất hoang đường, ta còn hoài nghi hắn giết ngươi rồi về nói dối, cho nên mới vội đi xem, không ngờ cái xác không phải là ngươi.”
“Vậy thì Minh Thù vô tội, mà hắn cũng chẳng có lý do gì để kiếm một cỗ thi thể khác thay thế ngươi, vậy kẻ giở trò ở đây chỉ có thể là ngươi. Vì sao ngươi giả chết? Đó là vì ngươi muốn bài trừ bản thân ra khỏi danh sách nghi phạm… Đồng thời ngươi có thể đóng giả ma quỷ, ngươi biết Minh Thù thích kể chuyện ma lại rất sợ ma, ngươi dọa hắn. Ta nghĩ ngươi không cần làm gì nhiều đâu nhỉ, chỉ cần ngươi đứng đó thôi cũng đủ dọa Minh Thù chết rồi.”
Biết Minh Không là người sống, lại biết hắn giết người, phương trượng Giác Tuệ phẫn nộ quát: “Minh Không, tại sao ngươi lại làm thế?”
Minh Không chẳng trả lời ông ta, hai mắt lạnh nhạt nhìn Lãnh Nghệ: “Minh Thù tự dọa mình mà chết không liên quan gì tới ta, còn Minh Viễn và Minh Trí chết trong bếp đóng chặt, làm sao ta giết được?”
“Ống khói.” Lãnh Nghệ trả lời tức thì: ” Trước tiên là ngươi đường hoàng đi vào bằng cửa chính, giết họ xong ngươi cài cửa, leo lên ống khói bò ra, men theo nóc nhà ra tới tường, leo thang đặt sẵn mà xuống. Tất nhiên ngươi đi ngược, dùng chổi ngươi đã để ở sẵn bên thang quét dấu chân đi.”
Leo qua ông khói à?
Hòa thượng già Minh Thông phản bác: “Đại lão gia, nhưng mà ống khói trên bếp nóng lắm, làm sao nó trèo ra được ạ?”
“Minh Viễn luôn xuống bếp giúp đỡ, nó biết khi nào trong bếp đốt lửa, khi nó giết người tất nhiên là bếp chưa đốt lửa, giết người xong châm lửa rồi ra ngoài. Thế nên ở bên thang ta thấy muội than đen… Khi leo ống khói, chắc chắn nó dùng cái gì đó chùm lên đầu, nên tóc không có muội than, nhưng trên người lại có.” Lãnh Nghệ đưa ra câu trả lời đơn giản, trong lòng cũng tự trách, đáng lẽ phải đoán ra thằng nhóc này ngay mới đúng, vì chỉ người thân hình nhỏ nhắn như nó mới có thể leo được ống khói, chỉ vì nó còn nhỏ nên mới không liên tưởng tới một tên tội phạm hung tàn, điều này cho thấy mình còn cảm tính bị vẻ tội nghiệp của hắn lừa:
Minh Không thở dài, đột nhiên một câu chẳng liên quan: “Mấy ngày trước thôn ở gần đây mời bọn ta đi làm pháp sự cho đứa bé bị chết, vì đứa bé đó nhà nghèo, chẳng có mấy lợi lộc, cho nên phương trượng an bài ta đi một mình, thấy vóc dáng nó cũng cỡ như ta, ta liền nảy ra ý nghĩ dùng xác nó thay thế mình.”
Một đứa bé nói chuyện giết người một cách thản nhiên như thế, cả đám người lớn ớn lạnh. Lãnh Nghệ thì à một tiếng: “Bảo sao ngươi lại giết người khi có người ngoài như ta ở trong chùa, là bất đắc dĩ, cái xác không để được lâu.”
“Ngươi thông minh đấy, vậy có biết làm sao ta giết được bọn chúng không?” Minh Không trải qua bất ngờ liền trở nên lạnh lùng đáng sợ, còn mang chút thách thức:
“Đơn giản, ta biết ngay từ lần đầu bước chân vào bếp.”
“Là gì?”
“Đậu hũ.” Lãnh Nghệ đưa ra đáp án không ai ngờ tới: ” Đậu hũ đóng băng còn cứng hơn đá… Ngươi đem đậu hũ giấu ở trong tuyết một đêm là đủ làm nó đông cứng như đá rồi. Ngươi dùng đầu hũ đập vỡ đầu họ, đúng là thứ hung khí quá tuyệt, vì người không cần xử lý nó, khi nhiệt độ trong phòng tăng lên do đốt lửa, đậu hũ nhanh chóng tan ra. Kỳ thực đậu hũ bề ngoài thì tan rồi, nhưng bên trong chưa tan hết, nhìn kỹ là thấy ngay, nên ta vào phòng một cái là biết họ bị giết.”
Minh Không gật gù khen: “Ngươi lợi hại thật đấy.”
Lãnh Nghệ nhìn xoáy vào mặt Minh Không, quay sang nói với phương trượng: “Các ngươi ra ngoài cả đi, bản huyện có lời muốn nói với đứa bé này, trước khi đi thì mang thang vào đây để nó xuống.”
Phương trượng do dự: “Đại lão gia, đứa bé này liên tục giết ba người, cực kỳ hung tàn, đừng ở riêng với nó.”
Lãnh Nghệ thở dài có chút thương tiếc: “Nó chỉ là một đứa bé, làm được gì chứ? Bản huyện tự có tính toàn… Cả nàng nữa.”
“Thiếp…” Trác Xảo Nương không muốn đi:
“Đi đi, ta có chuyện muốn nói riêng với nó.” Lãnh Nghệ không giải thích gì cả, ngữ khí rất dứt khoát, mọi người đành phải rời đi:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |