Con ngựa của Lãnh Nghệ trúng mấy mũi tên, chết ngay tại chỗ, hai đệ tử của Vô Mi đạo trưởng cùng ông ta đi trước mở đường chết ngay, Đồ Du đại sư vì lao mình tới cứu Lãnh Nghệ không kịp hộ vệ bản thân nên trúng một mũi tên vào đùi.
Lãnh Nghệ trốn sau tảng đá lớn thoát thân, Vô Mi đạo trưởng kịp thời quay về, rút kiếm hộ vệ bên cạnh, những người khác rối rít hộ vệ xung quanh.
Tên dừng bắn một cái, trong rừng xông ra hơn mười hắc y nhân che mặt, đi đầu là lão giả cầm trường kiếm: “Cẩu quan, ngươi đập đầu tự tử hay là để bọn ta tiễn lên đường.”
Vô Mi đạo trưởng nhìn quanh đánh giá tình hình, chiến mã đã bị giết hết, bọn họ chỉ còn 5 người vây quanh Lãnh Nghệ mà ba bị thương. Trong khi đối phương thì nhìn một cái là biết ngay võ công cao cường, e đây là một vụ ác chiến không có mấy phần thắng. Ông ta dứt khoát nói: “Đại sư, ta đánh trận đầu, ông cõng đại nhân chạy, ba người đoạn hậu.”
Tình thế khẩn cấp Đồ Du đại sư không nhiều lời gật đầu ngay, chỉ là nhìn cách di chuyển của đối phương tựa hỗn loạn, nhưng ẩn chứa trận pháp, có thể hỗ trợ lẫn nhau, với thế trận thế này, một mình mình xông ra còn khó, nói gì cõng thêm người?
Hôm nay e là lành ít dữ nhiều rồi.
Một trong số bọn chúng là nữ nhân, trời mưa làm y phục dán lên người, lộ vóc dáng uyển chuyển, nhất là bầu vú no đủ, giọng chói tai: “Khỏi cần bày quỷ kế gì, hôm nay các ngươi chắp cánh khó bay.”
“Ra tay!” Vô Mi đạo trưởng quát lớn đâm thẳng vào một tên:
Tên đó hừ lạnh, giơ đao lên chắn, nhưng đây là hư chiêu, Vô Mi đạo trưởng xoay cổ tay đổi hướng kiếm đâm vào đùi tên đó, không ngờ tên đó càng hung dữ, bất chấp thương tích buông luôn đao hai tay giang ra muốn ôm lấy ông cho người mình ra tay.
Vô Mi đạo trường tiến lui tự nhiên, đạp chân nhảy lui, đồng thời kiếm lại từ dưới quét lên, rạch thủng bụng tên đó.
Nhìn đồng bọn chết thảm, lão giả cười nhạt: “Lưỡng Nghi kiếm pháp? Quả nhiên có chút trình độ, nhưng chỉ học được tám phần thôi.”
“Đủ để đối phó với tiểu nhân như ngươi rồi.” Vô Mi giết xong một người không thừa thắng xông lên, lùi về hộ vệ Lãnh Nghệ:
“Được, vậy thử xem.” Lão giả rung kiếm phóng tới, đầu kiếm ong ong, chẳng ngờ xuất hiện mấy tàn ảnh trong mưa:
Vô Mi đạo trưởng biết ngay võ công đối phương hơn mình, mũi kiếm của lão giả chớp mắt cái đã tới trước mặt, tựa ma trảo từ địa ngục vươn ra. Ông ta phải lùi lại rồi mời gạt kiếm đối phương, không ngờ đối phương lường trước rồi, chiêu kiếm chưa hét đà mà tiếp tục đâm tới vào cổ họng ông ta.
Một chiêu định hơn thua, trong đầu ông chỉ còn một ý nghĩ, mạng ta xong rồi.
Đúng lúc ấy, choang một tiếng, Đồ Du đại sư chi viện, chém bạt trường kiếm của lão giả xuống, đồng thời tung một đao dữ dội ép lui lão, sau đó nhảy lùi về phía Vô Mi đạo trưởng.
Hai người nhìn nhau một cái, đột nhiên quát lớn quay sang giết đám hắc y nhân.
“Giảo hoạt lắm!” Lão giả nhìn một cái hiểu ngay bọn họ biết chuyến này khó thoát nên cố gắng giết càng nhiều người bên mình càng tốt, tạo cơ hội cho cẩu quan bỏ chạy:
Trong đám thích khách này chỉ có lão giả và nữ nhân kia lợi hại, số còn lại tuy võ công cao cường nhưng không phải đối thủ của Vô Mi đạo trưởng và Đồ Du đại sư, lại thêm cả hai biết tình thế nguy cấp, ra tay liều mạng, chớp mắt tiếng kêu thảm không dứt, đã có bốn tên hắc y nhân ngã xuống.
Lão giả không ngăn nổi hai người, gấp giọng nói với ả nữ nhân: “Giết cẩu quan trước, giết chúng sau.”
“Được!” Ả nữ nhân chuyển hướng tảng đá Lãnh Nghệ ẩn nấp cùng hai tên hắc y nhân nữa:
Đao kiếm va chạm liên miên, ba hộ vệ của lãnh nghệ vốn bị thương từ trước, ả nữ nhân chiếm hết ưu thế. Kiếm pháp ả vô cùng thâm độc nhưng không giao đấu đàng hoàng, đợi người mình gặp nguy là ra tay với đối phương, lấy mạng bên mình kiềm chế đối phương trong khoảnh khắc dứt điểm.
Thoáng cái cả ba đã chết, đổi mạng với hai hắc y nhân, ả nữ nhân hoàn toàn lành lặn đâm vào Lãnh Nghệ, Vô Mi đạo trưởng sợ hãi lao về cứu viện như tên bắn, Đồ Du đại sư cũng phát ra Sư Tử Hống chấn nhiếp ả nữ nhân cho ông ta cứu viện.
Nhưng muộn rồi, lão giả đã tung người ngăn cản.
Mũi kiếm kia đâm vào lưng Lãnh Nghệ, nhưng ả không vui vẻ chút nào, vì người nấp sau đó cúi gập người kia mặc trang phục hộ vệ! Đồng thời khi kiếm đâm vào cũng chẳng có chút phản ứng gì hết, hiển nhiên đó chỉ là xác chết.
Hỏng, ả biết trúng kế, rút ngay kiếm ra nhìn quanh, nhưng màn mưa dày đặc, chẳng thấy bóng người. Ả hét lên: “Không thấy cẩu quan đâu nữa.”
Lão giả ngạc nhiên quay sang nhìn, nhân lúc ấy Đồ Du đại sư xông tới cho lão một đao ép lão phải lui lại, cứu Vô Mi đạo trưởng khỏi nguy cấp.
“Các ngươi đi tìm mau, y chỉ là tên thư sinh, mưa to thế này chạy không xa được, ta giết hai tên này.”
Đám hắc y nhân tản ra tìm kiếm, đáng tiếc mưa rửa hết dấu vết, biết đâu mà tìm, tìm quanh một lượt chẳng thấy Lãnh Nghệ đâu. Ả nữ nhân gấp giọng hét lên: “Không tìm thấy.”
Phía bên này lão giả một chọi hai cũng không dứt điểm được, nóng ruột gọi ả nữ nhân: “Ngươi chạy tới đây giúp ta giết hai kẻ này nhanh, những người khác tiếp tục tìm, y chưa đi xa được đâu.”
“Được.” Ả nữ nhân chạy tới:
Có ả nữ nhân đó tham chiến, hai người biết xong rồi, nhìn ả lúc nãy giết ba đệ tử của mình bằng chiêu sỗ hiểm độc thì biết ả vô cùng khó chơi, chỉ còn có thể dốc toàn lực kéo dài thời gian cho Lãnh Nghệ chạy thôi.
Đúng lúc ả nữ nhân sắp gia nhập chiến đấu, đột nhiên từ trong cánh rừng xa, có giọng nói xuyên màn mưa: “Đạo trưởng, đại sư mau chạy đi! Ta trốn trong rừng, chúng không tìm ra đâu, kệ ta, mau đi tìm cứu binh, nhanh.”
Hai người nghe thế thì thoáng do dự, song tự biết có ở lại thì mình cũng không cứu được Lãnh Nghệ, dây dưa vô ích, kế hiện nay chỉ có cách tới Kim Minh Trì thật nhanh gọi cấm quân tới mới được, thế là chẳng ai bảo ai quay đầu chia hai hướng bỏ chạy hết tốc lực, biến mất trong màn mưa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |