Phó thống lĩnh Triệu Nguyên Tá trước mặt đông đảo tướng lĩnh nói: “Chức đô ngu hầu và giám quân đã đành, nhưng phó thống lĩnh và sương chủ tứ quân do phụ hoàng ta bổ nhiệm, Lãnh thống lĩnh vượt quyền rồi.”
Thạch Thủ Tín cùng đám tướng lĩnh mất chức, toàn vị trí béo bờ, vô số người nhìn vào, cấm quân còn lâu mới tới lúc Lãnh Nghệ một tay che trời. Ở đây có nhiều người sợ y, nhưng phục y thì còn chưa đâu.
Lãnh Nghệ quét mắt một lượt, ai hả hê, ai né tránh, ai ủng hộ mình, y nhìn thấy hết: “Hoàng tử điện hạ, nếu thần không có quyền này, tuyệt đối không dám đưa ra lệnh bổ nhiệm như vậy. Điện hạ mới tới chưa biết, thần có quyền bổ nhiệm cách chức toàn bộ tướng lĩnh cấm quân, có quyền tiền trảm hậu tấu, quan gia ban thần thượng phương bảo kiếm, vì thế quyết định này không hề vượt quyền. Thần chỉ cần báo lên để quan gia chính thức bổ nhiệm là đủ.”
Thái độ Lãnh Nghệ cứng rắn ngoài dự kiến Triệu Nguyên Tá, hắn rơi vào thế cưỡi hổ rồi, giờ đây lệnh nhậm chức này thông qua hay không sẽ liên quan uy tín hai người trong quân: “Nếu ta không nghe lệnh ngươi, ngươi cũng có thể chém chết ta rồi.”
Lãnh Nghệ chắp tay về phía hoàng cung: “Thượng phương bảo kiếm đại biểu cho quyền uy của quan gia, thần chỉ là người thừa hành.”
Hàm ý là, ngươi không phải chống đối ta, ngươi chống lại quan gia. Ta giám giết hay không chưa nói tới, nhưng ngươi làm thế là tát vào mặt cha ngươi rồi.
Triệu Nguyên Tá hắn không thể trực tiếp đối đầu ở chuyện này: “Lãnh đại nhân thay đổi toàn bộ vị trí quan binh cấp doanh trở xuống, ta thấy đây là điều không ổn, vì những quan binh này đều do phụ hoàng ta bổ nhiệm. Ngươi phủ nhận họ là đại bất kính.”
Lời này lại đem vấn đề chống đối thánh lệnh đá ngược về Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ bình thản nói: “Chuyện thay đổi quan binh được quan gia cho phép, nói cách khác cũng là lệnh từ quan gia, ân uy tới từ bên trên, điện hạ nặng lời rồi.”
Triệu Nguyên Tá tính ra không có bất kỳ khúc mắc gì với Lãnh Nghệ, thậm chí là người thích thơ văn, hắn còn khâm phục Lãnh Nghệ nữa kìa, nhưng hắn được cử tới đây với trọng trách giám sát y, như thế không thể để uy vọng của Lãnh Nghệ trong cấm quân đi lên, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi có thủ dụ của phụ hoàng ta không?”
Đây là mật chỉ sau khi đám Đảng Tiến mưu phản, Triệu Quang Nghĩa mới hạ lệnh cho y đề phòng cấm quân mưu nghịch, giao y tiếp quản toàn diện cấm quân, Lãnh Nghệ không thể tùy tiện công khai điều này cho nên đành nói: “Điện hạ quá bộ sang đây thần có điều muốn nói.”
Ai ngờ Triệu Nguyên Tá xua tay: “Có gì thì nói cho mọi người cùng nghe, ta ghét nhất loại tiểu nhân thì thầm sau lưng người khác.”
Câu này làm không khí trong nghị sự sảnh đóng băng.
Triệu Nguyên Tá thân là trưởng tử hoàng đế, là người khả năng kế thừa hoàng vị, trực tiếp chỉ mặt Lãnh Nghệ mắng y tiểu nhân, tương lai Lãnh Nghệ coi như đóng lại, dù y hiện phong quang ra sao, còn ai dám thân cận với y nữa.
Lãnh Nghệ rất bất ngờ, thái độ này của Triệu Nguyên Tá không hợp lẽ thường, không rõ nguyên nhân do đâu, nhưng y tuyệt đối không vì y là một hoàng tử mà nhún nhường, nghiêm sắc mặt: “Quan gia bổ nhiệm thần làm thống lĩnh cấm quân, viện phán thẩm hình viện, tham tri chính sự, liệt hàng tể chấp, tay nắm thượng phương bảo kiếm. Thần được quan gia trọng dụng, nhưng trong mắt điện hạ chỉ là tiểu nhân, vậy là điện hạ không phục quan gia rồi.”
Phản kích quá hay, Dương thất lang tính tình đơn giản sáng sủa, nghe câu này suýt cười thành tiếng, may mà kịp thời biến nó thành tiếng ho.
Triệu Nguyên Tá đang lúc nhạy cảm, nghe ra người thực ra là muốn cười, tức giận quát: “Ngươi là ai? Có gì đáng cười?”
Dương Nghiệp vội đi tới: “Khuyển tử vô lễ, điện hạ thứ tội.”
Nếu là người phía Lãnh Nghệ, Triệu Nguyên Tá không ngại đả kích: “Tưởng là ai, thứ bại tướng đầu hàng không biết vẫy đuôi lại còn ngông nghênh thế sao?”
Toàn bộ người Dương gia biến sắc.
Lãnh Nghệ giương cao giọng nói hết sức đanh thép: “Điện hạ, Dương lão anh hùng không phải bại tướng trước trận, chỉ với hai vạn người đã cầm chân hai mươi vạn quân ta nửa năm, được quan gia vô cùng tán thưởng. Gia qua hay tin lão anh hùng quy thuận, cao hứng vô cùng, ban cho họ tên, đủ thấy quan gia vô cùng coi trọng. Vậy mà điện hạ nói lời xúc phạm đại tướng của quan gia, nếu truyền tới quan gia, không biết quan gia nghĩ gì.”
Triệu Nguyên Tá năm nay mới mười lăm, chính là tuổi ngựa non háu đá, thích thể hiện thiếu suy nghĩ, chỉ vì muốn hạ uy phong Lãnh Nghệ, không ngờ y cứng rắn không nhường một phân, đến nỗi càng lúc càng tức giận, mới sai lầm liên tiếp như thế.
Tuy thế hắn không ngu ngốc, biết Lãnh Nghệ là thân tín của cha mình, nếu hôm nay bị y thêm dầu thêm mỡ báo lên phụ hoàng mình, chẳng may phụ hoàng mà tin thì không xong. Cho dù hắn là trưởng tử, nhưng hoàng vị không truyền cho trưởng tử là chuyện chẳng hiếm xưa nay, nên không dám chọc giận Lãnh Nghệ quá mức, giờ vội chữa lời: “Ta chỉ nói đùa thôi mà.”
Câu này mới thực sự là hỏng, hắn cứng rắn đối chọi với Lãnh Nghệ tới cùng thì ít nhất được lòng phe chống Lãnh Nghệ, hoặc phe trung gian, nhưng hắn vừa nhún tướng lĩnh khác kinh bỉ rõ ràng. Triệu Nguyên Tá vừa nói ra khỏi miệng liền biết sai rồi, lại vội nghĩ cách bù đắp: “Lãnh thống lĩnh, phụ hoàng ta bổ nhiệm ngươi làm thống lĩnh cấm quân để phụ trách xây dựng Kim Minh Trì, trừ xây dựng Kim Minh Trì ra người không có quyền lực điều động, thống lĩnh phải không?”
Lãnh Nghệ gật đầu, muốn xem đối phương còn trò gì.
“Vậy là ngươi không bằng ta rồi, ta có quyền điều động binh lực ở tình huống tất yếu. Ví như Lãnh đại nhân làm phản, ta sẽ điều quân tiêu diệt tức thì đấy, ta có mật chỉ của phụ hoàng, có binh phù trong tay, ngươi có không?” Triệu Nguyên Tá gằn giọng nhìn Lãnh Nghệ đầy khiêu khích:
Đây là lời hăm dọa, nhưng tướng lĩnh xung quanh càng thêm ngán ngẩm, có thể tùy tiện nói chuyện này sao? Cầm quân không phải chuyện có thể tùy tiện mang ra đùa, mưu phản cũng không phải thứ tội tùy tiện gán cho người ta, quan gia để thằng nhãi con như vậy có quyền lực quá lớn, làm người ta không khỏi lần nữa nghi vấn.
Điều này Triệu Quang Nghĩa oan, ông ta chủ yếu đưa Triệu Nguyên Tá tới giám sát Lãnh Nghệ, cũng là để học hỏi, trao quyền cho hắn trong trường hợp khẩn cấp cũng là điều hiển nhiên. Nhưng mà bị hắn nói ra, mới thành trò đùa.
Nhưng nghe vào tai vài ngươi lại chẳng phải trò đùa. Vi như với Lãnh Nghệ lại khác hẳn, nhìn sắc mặt Triệu Nguyên Tá không phải hắn đùa, mà đích thực có chỗ dựa khi nói ra điều này, lại liên hệ với thái độ thù địch của Triệu Nguyên Tá trước đó, tám phần Triệu Quang Nghĩa nói gì với hắn về mình rồi, chuyện này hẳn liên quả năng y mưu phản. Không ngờ Triệu Quang Nghĩa đã đề phòng mình tới mức đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 560 |
Ngày cập nhật | 19/12/2024 05:55 (GMT+7) |