Lúc đó Lãnh Nghệ phát hiện ra có kẻ nấp trên nóc nhà, y liền kiếm bừa một cái cớ để Trác Xảo Nương đi nơi khác, cái quán đó khá xa, ở bên kia thành, đủ thời gian cho y hành động, chưa yên tâm, còn bảo Đổng sư gia theo cùng.
Nhưng mà nàng đi mãi không về, trời đã khuya lắm rồi, Lãnh Ngệ đứng ngồi không yên, liên tục phái ba nhóm người đi tìm.
Rốt cuộc chỉ có một người quay về, Lãnh Nghệ biết ngay có chuyện chẳng lành rồi.
Đổng sư gia bước vào phòng, chắp tay cười: “Đông ông chớ lo, phu nhân gặp người quen, nói tới nhà trò chuyện một lúc, tới lúc đó họ sẽ đưa phu nhân về. Bảo học sinh về trước nói với đông ông một tiếng. Tránh đông ông lo lắng.”
Nhưng kín đáo nháy mắt với Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ lòng tức thì trầm xuống, bề ngoài không để lộ ra chút nào, gật đầu: “Ra vậy, được rồi, hôm nay mọi người vất vả rồi, mau về nghỉ đi. Bản huyện cũng mệt rồi, muốn nghỉ sớm, có chuyện gì để mai nói.”
Đám Vũ bộ đầu biết tâm tình đại lão gia lúc này hẳn phải rất tệ, tránh đi để đại lão gia yên tĩnh nghĩ xem làm thế nào là tốt nhất. Dù gì bọn họ múa đao múa kiếm thì được, chứ bảo bày mưu hiến kế thì chịu. Liền cáo từ xuống lầu.
Đợi người khác đi hết, Đổng sư gia không giữ nổi bình tĩnh nữa, nói nhỏ: “Không xong rồi, đông ông, xảy ra chuyện rồi.”
Lãnh Nghệ nghe nói vậy thôi mặt tái nhợt, điều y lo sợ nhất đã xảy ra, đám người kia ra tay với Trác Xảo Nương rồi, tuy sợ hãi nhưng ngược lại còn bình tĩnh hơn lúc chưa biết tin tức một chút. Huấn luyện nghiêm khắc cùng với rèn luyện gian khổ ở tuyến đầu khiến y học được cách bình tĩnh, càng là lúc tình hình nguy cấp thì càng phải bình tĩnh, Lãnh Nghệ ngăn cản Đổng sư gia tiếp tục nói: “Đóng cửa lại đi đã.”
Đổng sư gia vội chạy ra đóng cửa, còn nhìn cả hành lang, những người xem náo nhiệt đã bị Vũ bộ đầu đuổi đi hết. Vừa quay lại, giọng ông ta đã phát run: “Học sinh cùng phu nhân ở trên đường đi mua đồ ăn thì bị mấy nữ nhân tay cầm đoản đao ngăn lại. Cầm đầu là một phụ nhân trung niên, chúng đưa phu nhân đi, bảo học sinh mang phong thư cho đông ông, cảnh cáo không được báo cho nha môn tri phủ, cũng không được báo cho bất kỳ ai, nếu không đợi nhận xác phu nhân. Học sinh giả vờ quay về, song lén theo dõi bọn chúng, bọn chúng đi ra ngoài thành có người tiếp ứng đưa phu nhân đi, đành về báo cáo với đông ông.”
Đại Tống không có giới nghiêm, cổng thành mở cả ngày, người đi lại tự do, vì thế mà thương nghiệp vô cùng phát triển.
Lãnh Nghệ không hy vọng gì ở Đổng sư gia, nên càng không trách móc, một ông già bám theo đám người bắt cóc, còn sống trở về là may rồi, hỏi ngay: “Thư đâu?”
Đổng sư gia lấy ngay thư trong lòng ra đưa cho Lãnh Nghệ.
Thư dán kín, hiển nhiên không muốn người khác thấy, Lãnh Nghệ đi vài bước mới xé phong bì, lấy ra một tờ giấy, rũ ra trước đèn. Thư không dài, viết ngay ngắn: “Lãnh tri huyện, ngươi ngay không làm chuyện mở ám, bọn ta là người của Trá Nữ Bang, Tôn phu nhân ở trong tay ta, lập tức đem thứ kia tới miếu thổ địa ở Thất Lý Pha đông thành, đổi tính mạng phu nhân ngươi, trước mặt trời mọc.” Không hề có ký tên.
Trá Nữ Bang? Đó là cái quái gì? Bang phái giang hồ sao? Còn thứ kia nữa, lại là gì chứ? Lãnh Nghệ suýt nữa không giữ được bình tĩnh, tay bóp chặt tờ giấy. Song nhanh chóng ép bản thân phải thật tỉnh táo, tính mạng Trác Xảo Nương phụ thuộc vào y, không thể cảm tính.
Hít thở sâu mấy hơi, Lãnh Nghệ bắt đầu phân tích, thứ kia liệu có thể là tiền thuế không? Không đúng, khả năng cao là thứ mà tên trung niên đã bức tử tri huyện kia đang tìm, mà lúc đó thì làm gì đã có khoản thuế! Liệu chúng có phải là đồng bọn không?
Lánh Nghệ xem thứ lại lần nữa, cất vào trong lòng, hỏi Đổng sư gia: “Bọn chúng có mấy người, trông thế nào?”
Đổng sư gia nãy giờ chưa ngồi xuống, cứ nhấp nha nhấp nhổm: “Đều là nữ tử, trông có vẻ còn trẻ, nhưng đều dùng khăn đen che mặt, ánh mắt hung dữ. Người cầm đầu rất béo, cao lớn như nam nhân vật.”
Lãnh Nghệ à một tiếng, mỉm cười thoải mái: “Tưởng là ai chứ, ra là bọn họ, ha ha, bọn họ bày ra trò đùa thế này quá rồi, làm sư gia sợ hãi.”
Đổng sư gia không hiểu ra sao: “Chẳng lẽ… Những người đó là bằng hữu của đông ông?”
“Ừ.” Lãnh Nghệ gật đầu: ” Bọn họ là tỷ muội đồng môn với chuyết kinh, thích đùa giỡn, phụ nhân trung niên kia có một cái trang viên ở ngoài thành, đã nhiều lần mời phu thê ta tới ôn chuyện cũ, ta không đi, ai ngờ họ bày ra chuyện này. Thật đúng là… hại ta sợ gần chết.”
Đổng sư gia vẫn hồ nghi: “Trước kia sao không nghe đông ông nói tới?”
“Vì họ có dính líu tới người trong giang hồ, ta lại là mệnh quan triều đình, tất nhiên không tiện qua lại với họ. Bà ấy hẹn ta sáng mai tới trang viên một chuyến, mời phu nhân đi trước.”
“Thì ra là thế, ra là thế, vừa rồi học sinh chỉ bịa bừa một câu nói dối thôi, ai ngờ lại thành sự thật, khà khà.”
Lãnh Nghệ cũng cười: “Thôi, sư gia nghỉ sớm đi, mai cùng ta tới ngoại thành dự tiệc.”
“Vâng.” Đổng sư gia bớt một mối lo, vốn còn định an ủi Lãnh Nghệ mấy câu chuyện mất tiền thuế, song nhìn đông ông có vẻ sau lần nghĩ quẩn cắt tóc đi tu đó có vẻ kiên cường hơn nhiều rồi, không muốn thừa lời.
Ông ta đi rồi lát sau Giả chưởng quầy tới, hỏi han Lãnh Nghệ một hồi, bảo gian phòng này bị trộm đục thủng không thể ở được nữa, mời Lãnh Nghệ sang phòng bên cạnh còn trống. Định giúp Lãnh Nghệ chuyển hành lý, Lãnh Nghệ nói tự làm, Giả chưởng quầy lui ra.
Lãnh Nghệ đem hành lý sang phòng bên cạnh, đóng cửa lại, lấy vali súng bắt tỉa, hết sức nhanh chóng lắp ráp xong, lặng lẽ đi tới cửa sổ, khe khẽ mở ra khe nhỏ, dùng ống nhòm đêm quan sát tình hình.
Vốn hậu viện an bài tạo đãi huyện Âm Lăng canh giữ, giờ tiền thuế mất rồi, không cần ở ngoài trời chịu lạnh làm gì, bọn họ đều về phòng cả rồi. Giờ đã muộn, hậu viện càng thêm yên tĩnh.
Thế nhưng Lãnh Nghệ nhìn qua ống nhòm đêm vẫn phát hiện hai người nấp dưới mái hiên cách đó không xa, lén lút nhìn về phía này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |