Leo núi không chỉ giúp Lãnh Nghệ có thân thủ nhanh nhẹn, còn có đôi tay sức lực kinh người, có thể bóp vỡ quả óc chó, đâm xuyên ván gỗ. Cho nên một cú đấm bất ngờ này của y chả khác gì người thường cầm khúc gỗ húc thẳng vào bụng. Nội tạng lệch vị trí cũng không có gì lạ.
Người trung niên kia chỉ lực cũng hết sức kinh người, nhưng không làm gì nổi Lãnh Nghệ, vì trong quan bào của y còn mặc áo giáp chống đạn kiểu lắp tấm thép đặc chủng. Trước khi tới đây, Lãnh Nghệ đang chấp hành nhiệm vụ giải cứu, vì đối phương có mang súng, nên toàn bộ cảnh sát tham gia giải cứu đều mạc giáp chống đạn.
Khi nói chuyện với Đổng sư gia và Giả chưởng quầy, Lãnh Nghệ biết người trung niên kia không phải người mình, chỉ là một khách trọ ở đây, vậy mà lại là người đầu tiên xông vào phòng, lại dùng ánh mắt không sao tin nổi nhìn y. Ngay từ khi đó Lãnh Nghệ đã đề phòng rồi, lúc đối phương tới phòng, y giả vờ sợ hãi để đối phương lơi lỏng, thành công không chế hắn.
Lãnh Nghệ nhìn đối phương co quắp như con sâu đáng thương trên mặt đất, y chỉ lạnh lùng lần lượt nắm lấy chân rồi tay người trung niên, những tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, bóp trật khớp toàn bộ.
Đối phương không có chút sức phẩn kháng nào, Lãnh Nghệ mới ngồi xuống soát người, tìm được ít bạc vụn, một thanh đoản đao, không có bất kỳ thứ gì để nhận ra thân phận của hắn, có vẻ cũng là dân chuyên nghiệp.
Lãnh Nghệ cầm đoản đao đặt lên cổ người trung niên: “Ngươi là ai? Rốt cuộc tìm cái gì từ ta?”
Người trung niên thều thào: “Thì ra các hạ là cao nhân ẩn mình, ta nhìn nhầm rồi, nếu đã rơi vào tay ngươi thì không phục không được. Có điều ngươi đừng mong moi được một lời từ ta.”
Nói tới đó toàn thân co giật mạnh mấy cái, rồi không nhúc nhích nữa, hai mắt nhìn trừng trừng về phía trước chẳng còn chút sinh khí nào.
Lãnh Nghệ thất kinh, nhanh tay bóp khớp hàm của hắn, chỉ thấy trong miệng có thứ chất lỏng màu đen từ từ tràn ra mang theo mùi gắt mũi. Kiểm tra mạch, con ngươi, đúng là chết rồi. Xem ra kẻ ngày có ngậm thuốc chứa kịch độc trong miệng, vào lúc cần cắn nát thuốc tự tận.
Đây là chuyện Lãnh Nghệ hoàn toàn không ngờ tới, sững sờ tại chỗ, đầu treo một đống câu hỏi lớn.
Người này rốt cuộc là ai? Hắn muốn tra hỏi thứ gì từ vị tri huyện kia? Từ trong lời của người trung niên kia thì vị tri huyện mình mạo danh không phải treo cổ tự sát, mà bị kẻ này tra tấn bức cung dẫn tới tử vong, sau đó là kẻ này mới ngụy tạo hiện trường tự sát.
Bảo sao vết treo cổ rất mờ, ra là chết rồi mới treo lên, lúc đó phòng tối, mà Lãnh Nghệ không suy nghĩ nhiều nên bỏ qua, bất cẩn rồi, đáng lẽ mình đã có thể phát hiện nguyên nhân tử vong chân chính mới đúng.
Nếu lúc đó phát hiện ra thì tất nhiên cho tiền y cũng không nhảy vào mớ bòng bong này.
Người trung niên đó dám bức tử mệnh quan triều đình, sau đó còn thản nhiên ở lại khách sạn chứ không chịu chạy ngay, chắc chắn không phải người tầm thường. Chuyện gì thế không biết, người anh em mà mình thay thế rốt cuộc dính vào chuyện kinh người gì chứ?
Vốn tưởng rằng mạo danh một quan viên, ít ra cũng dễ sống hơn ở thời đại này, ngờ đâu còn đâm đầu vào nguy hiểm bất trắc lớn hơn nữa, mối nguy hiểm có thể khiến y mất mạng bất kỳ lúc nào.
Lãnh Nghệ không rét mà run, nhưng là một hình cảnh tuyến đầu, tố chất tâm lý phải rất tốt, huống hồ y còn là người thích môn thể thao mạo hiểm, dọa được y không phải chuyện đơn giản.
Chuyện tới mức này rồi, Lãnh Nghệ quyết định tiếp tục, dù sao y cũng đã thề với người ta rồi.
Giờ phải nhanh chóng xử lý thi thể.
Thời cổ đại không có kiểm tra dấu vân tay, không có biện pháp kỹ thuật hiện đại khôi phục xương sọ, phương tiện thông tấn lại lạc hậu, muốn tìm được thân phận một cái xác vô cùng khó khăn, nên muốn tạo ra một vụ án không thể phá giải rất dễ. Dù sao đây cũng là phủ thành Ba Châu, không phải huyện thành Âm Lăng của mình, xảy ra án mạng cũng chẳng thể đổ lên đầu mình.
Lãnh Nghệ bình tĩnh dùng nước rửa thứ trong miệng người trung niên, cởi sạch quần áo hắn ra, kiểm tra thân thể khắp một lượt, đúng là không có bất kỳ dấu vết nào nhận ra thân phận kiểu như vết bớt, hình xăm, thế là y liền yên tâm.
Dùng y phục bọc lấy đầu hắn, Lãnh Nghệ liên tục vung nắm đấm đập liên tục, y có thể nghe thấy cả tiếng xương gò má vỡ vụn, cái đầu bọc bên trong đã biến hình. Bị bọc trong lớp y phục dày, lại đã chết, máu không chảy nữa, cho nên máu chảy ra rất ít, không thấm qua được y phục.
Đầu biến dạng rồi thì ở thời đại này đừng mong ai nhận ra được.
Lãnh Nghệ đem người trung niên đó vận chuyển ra khỏi hậu viện, đã làm một lần rồi, lần này thuần thục hơn rất nhiều. Chỉ mỉa mai một điều là, với nghề nghiệp của mình mà trong một đêm hết giả mạo lại phi tang xác chết, hơn nữa còn phi tang hai lần, Lãnh Nghệ không khỏi thấy bi ai.
Dù cảm xúc trong lòng rất không ổn định, Lãnh Nghệ làm việc vẫn dứt khoát, ném cái thi thể đó xuống cái cống nước thải, đoán chừng khi thi thể thổi rữa thu hút người khác tới thì càng không thể nhận ra nữa rồi.
Lại một đường lấm lét như trộm trở về, lúc này mưa đã ngừng rơi, đường xá vẫn ướt, y chọn chỗ vắng vẻ mà đi, bốn bề tối om om, xa xa văng vẳng lại âm thanh huyên náo của chợ đêm như tạo thành hai thế giới biệt lập.
Trong ngõ nhỏ không có người, chỉ có từng cơn gió lạnh rét buốt và một bóng đen cô độc như u linh lướt đi.
Thuận lợi về tới khách sạn, còn cẩn thận quan sát dấu vết để xóa đi trước khi leo lên phòng, Lãnh Nghệ ngồi bệt xuống sàn, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cảm giác của y lúc này là, muốn khóc không khóc nổi… Y vẫn cưỡng ép mình đi ngủ, đây là thói quen tốt tạo thành mấy năm rồi, nếu không làm một hình cảnh tuyến đầu tiếp xúc không biết bao nhiêu sự kiện đột phát khó lường, càng không ít vụ án dã man, nếu không ngủ nổi thì sức đâu ra phá án.
Nhiều ngày leo núi băng rừng, qua một tối đầy biến cố, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, vì thế chẳng mấy chốc Lãnh Nghệ đã ngủ say.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 560 |
Ngày cập nhật | 19/12/2024 05:55 (GMT+7) |