Huống hồ Lãnh Nghệ biết có kẻ muốn mưu sát mình, bề ngoài y không thể hiện ra, thực tế không lúc nào y không chú ý tới biến động xung quanh mình và Trác Xảo Nương, chú ý tới mỗi người ý đồ tiếp cận họ. Dịch trạm này có bao nhiêu người, mỗi người có đặc điểm thế nào, y gặp ai thì cơ bản đều lưu tâm. Chuyện một thợ săn nhìn cách ăn mặc biết ngay chẳng khá giả gì lại ở trọ tại dịch trạm, làm sao không để ý cho được, ngay từ đầu y đã chú ý chứ không phải là đợi khi xảy ra án mạng mới hoài nghi như tỷ muội Thành gia.
Gọi đó là bệnh nghề nghiệp cũng chẳng sai.
“Ngươi dám nói dối đại lão gia?” Thành Lạc Tiệp mày liễu dựng ngược, cô nương này tức giận thì cái uy không phải đùa đâu, giọng nói vừa êm vừa ngọt biến thanh sắc lạnh như dao:
Thợ săn cuống quýt nói: “Thảo, thảo dân đi trông khuê nữ của Tứ Nương, nó, nó một mình ở bếp, không có cái ăn, cho nên thảo dân, lén, lén lấy trộm thịt cho nó.”
“Tứ Nương có khuê nữ à?” Lãnh Nghệ có hơi bất ngờ, trong bữa tiệc thịt nướng ngày hôm qua y không thấy đứa bé nào cả:
“Vâng ạ, tiền phu của Tứ Nương có để lại một nữ nhi, năm nay bảy tuổi, bị liệt. Chuyện xảy ra cũng chỉ năm ngoái thôi, nó theo cha ra ruộng làm việc, gặp tặc nhân đi đày bỏ trốn, tên khốn kiếp đó, khuê nữ nhỏ xíu như vậy mà hắn lại nảy ra ý đồ xấu với nó… Nó may mắn chạy thoát được, những ngã xuống một tảng đá, đầu va phải đá nên bị hỏng, giờ chỉ có thể nằm trên giường. Bình thường không ra gặp ai. Tứ Nương phải nướng thịt cho mọi người, không lo được cho nó, thảo dân, thảo dân liền… ” Thợ săn dập đầu: ” Thảo dân được đại lão gia ban thịt, là ân đức lớn… Lại còn lấy trộm, thảo dân sai rồi, thảo dân sai rồi…”
Thành Lạc Tiệp vậy mà lại là cô nương mau nước mắt, nghe kể thôi mà mắt đã ươn ướt, chỉ là nghe đoạn sau thì cảm giác không đúng: “Mang đồ ăn cho một đứa bé, sao mất nhiều thời gian như thế?”
“Thảo dân đút cho nó ăn xong mới trở về.”
“Đút cho nó? Bảy tuổi còn phải đút à?”
Thợ săn sắc mặt buồn thảm: “Nó bị ngã, đầu óc không bình thường nữa, không biết ăn, nếu không đút cho, nó sẽ không ăn.”
Thành Lạc Tiệp cảm động, người này trông thô kệch, vậy mà tấm lòng rất tốt, Lỗ Tứ Nương có đứa con như thế, vậy mà ngươi vẫn muốn cưới nàng. Không phải là con mình lại chăm sóc như vậy, là nam nhân có trách nhiệm.
Lãnh Nghệ ở đại đội hình sự, tham gia đa phần là các vụ trọng án, mỗi vụ án như thế, lần nào không phải là một câu chuyện buồn thảm, dù là ở phía nạn nhân hay nghi phạm. Nhớ những ngày đầu mới làm cảnh sát, đôi khi vì một buổi thẩm ván nghi phạm, buồn bã mấy ngày không tha thiết cơm nước. Về sau quen rồi, cũng trơ lỳ nhiều, cảm động thì cảm động đấy, song tự biết điều tiết cảm xúc, không để bị ảnh hưởng tới công việc: “Trừ Lỗ Tứ Nương và đứa bé ngốc đó ra, còn ai chứng minh khi đó ngươi ở bếp?”
Thợ săn nghĩ rất lâu mới nói: “Không có ai.”
Lãnh Nghệ hỏi nhiều lần, hắn vẫn khẳng định là không có ai khác.
Lãnh Nghệ gọi dịch thừa tới, bảo ông ta bố trí phòng tạm thời đưa thợ săn tới đó, phái hai hỏa kế tới trông coi người được tra hỏi, tránh họ thông đồng. Lại sai Thành Lạc Tiệp đưa trù nương và khuê nữ tới, hỏi trù nương, xác nhận lời thợ săn, khuê nữ của nàng đúng là bị liệt không thể tự lo cho bản thân.
Thành Lạc Tiệp thấy Lãnh Nghệ tra hỏi rất kỹ thì hơi bất ngờ: “Đại lão gia, tên thợ săn đó nói đều đúng cả, vì sao chưa loại trừ hắn.”
“Cô nhầm rồi, câu chuyện của hắn rất cảm động, nhưng chẳng chứng minh được bất kỳ điều gì cả. Hắn biết bắn tên, cho nên hắn vẫn là nghi phạm trọng điểm.”
“Hắn biết thương người như thế, hẳn là người tốt, không phải hung thủ đâu. Mẹ con Lỗ Tứ Nương cũng thật đáng thương, có người chịu chăm lo cho họ rất đáng quý.”
“Đó không phải lời một bộ đầu nên nói, khi phá án không thể đem tình cảm cá nhân vào, nếu không sẽ ảnh hưởng tới phán đoán. Đã có nhiều bài học như thế rồi.” Lãnh Nghệ ngoài nói vậy, trong lòng cũng cảm thán, nói thì dễ, làm được rất khó:
Cách đó không lâu, Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương gặp bão tuyết nên ở nhờ trong chùa Âm Lăng, ở đó có một tiểu hòa thượng rất đáng thương, cuối cùng lại là hung thủ giết liền mấy người vô cùng máu lạnh. Mới đầu chính vì thấy hắn tội nghiệp, tiềm thức Lãnh Nghệ không coi hắn là hung thủ, bỏ qua không nghi ngờ. Cho nên nói phá án không được đem tình cảm vào là điều rất khó.
Con người đâu phải là cỏ cây, sao có thể vô tình.
Tiếp tới là viên quân giáo đưa tin, người này có vẻ không sợ một tri huyện nho nhỏ, vừa tới nơi chỉ chắp tay qua loa, chưa gì đã than trách: “Đại lão gia, bọn tiểu nhân không phải là hung thủ, bọn tiểu nhân còn có công vụ trên người, phải đem quân tình khẩn cấp tới kinh thành, không thể chậm trễ, ngài để để bọn tiểu nhân đi đi. Dù sao bọn tiểu nhân báo biên hiệu trong quân, sau này rất dễ tìm mà.”
“Ngươi nói dối, nếu ngươi có quân tình khẩn cấp, như thế tới dịch trạm phải đổi ngựa lên đường ngay, sao lại còn rảnh rỗi ở lại ăn thịt nướng?” Thành Lạc Tiệp chưa đợi Lãnh Nghệ nói gì đã phản bác ngay:
Viên quân giáo á khẩu, gượng gạo chữa thẹn: “Dù không phải công vụ khẩn cấp, cũng không thể để lỡ hạn.”
Lãnh Nghệ lên tiếng: “Cũng không của các ngươi quá nhiều thời gian đâu, bản huyện đã có manh mối. Với lại, đây là án mạng, các ngươi đã gặp phải, lại có hiềm nghi, phải có nghĩa vụ hiệp trợ quan phủ tra án.”
Đại Tống trọng văn khinh võ, địa vị của võ tướng vốn thấp hơn quan văn rất nhiều, huống hồ chỉ là giáo úy truyền lệnh bình thường, sao có thể so với một tri huyện. Giả vờ không xong, hắn chỉ đành ngoan ngoãn.
Lãnh Nghệ hỏi: “Các ngươi vào dịch trạm ở lúc nào?”
“Hôm qua ạ, buổi chiều, không chênh với đại lão gia là bao.”
“Sau khi vào dịch quán, các ngươi làm gì? Ai làm chứng?”
“Trời quá lạnh, bọn tiểu nhân ở trong phòng sưởi ấm. Trừ ba người bọn tiểu nhân còn có một hỏa kế dịch trạm tên Lý Lương, hắn là đồng hương của tiểu nhân, tiểu nhân thường qua đây cho nên quen biết hắn. Mọi người ở trong phòng đến khi bên ngoài ồn áo vì săn được con gấu lớn mới ra xem. Tiếp đó nữa thì ở trong sân ăn uống, không đi đâu cả.”
Lãnh Nghệ đúng là nhìn ba quân sĩ nướng thịt ăn tưng bừng như chết đói, tạm cho hắn lui, lại lần lượt gọi hai quân sĩ khác và hỏa kế Lý Lương lên, quả nhiên trả lời nhất trí với quân giáo kia.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |