Cũng làm cho Hạ Tưởng ngầm cảm thán, nhân vật chính trị quả nhiên mỗi người đều có khứu giác nhạy bén, nếu không người nào cũng không chủ động nhường bước, đều muốn nắm chặt quyền lợi thực tại trong tay, đồng thời ánh mắt luôn hướng đến quyền lợi lâu dài.
Lúc đầu Hạ Tưởng luôn luôn nghi hoặc, hắn cũng biết sau khi Tưởng Tuyết Tùng bị điều đi, khả năng mà Hình Đoan Đài tiếp nhận chức vụ Bí thư là rất lớn, nhưng Tào Vĩnh Quốc vốn cũng có cơ hội, tuy nhiên cơ hội là không lớn. Bởi vì mối quan hệ giữa Hình Đoan Đài và Tào Vĩnh Quốc rất mật thiết, hơn nữa bọn họ đều đến từ tỉnh Yến, trung ương không thể để cho một ê-kíp đoàn kết quản lý bộ máy của tỉnh, sẽ không có lợi cho việc thi hành chính sách và sự điều tiết khống chế của trung ương.
Quả nhiên vẫn là Hình Đoan Đài bị điều đi, hơn nữa Hình Đoan Đài bị điều chuyển ngang, điều đó cũng nói lên rằng trung ương đối với triển vọng tương lai của y không quá xem trọng, không quan tâm, sau vài năm ở tỉnh Tề đảm nhiệm chức Chủ tịch, nếu không có khả năng tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, bởi vì Hình Đoan Đài tại tỉnh Yến đã từng đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, thì sẽ có khả năng đảm nhiệm chức Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương…
Tào Vĩnh Quốc và Dịch Hướng Sư quản lý tỉnh Tây, đối với Thủ tướng có lợi, đối với nhà họ Ngô cũng có lợi. Tào Vĩnh Quốc ôn hòa, Dịch Hướng Sư lại điềm đạm, tuy rằng lập trường của hai người khác nhau, nhưng bọn họ cũng không có xung đột lớn, cố gắng gác lại bất đồng, để cùng nhau tiến bộ. Thủ tướng khéo léo trao quyền lợi hỗ trợ Tào Vĩnh Quốc có thể thấy, ông vô cùng coi trọng năng lực và trí tuệ chính trị trí tuệ của Tào Vĩnh Quốc.
– Bí thư Tưởng muốn vào bộ Chính trị?
Trước tiên Khâu Tự Phong nhắc đến việc điều Tưởng Tuyết Tùng lên trên, vừa rồi lão Cổ cũng nói sẽ điều lên trên, với cấp bậc của Tưởng Tuyết Tùng, chỉ cần một bước nhỏ cũng vào được bộ Chính trị. Tuy nhiên Hạ Tưởng cuối cùng không rõ Tưởng Tuyết Tùng là người của phe phái nào.
– Bí thư Thành ủy Thủ đô.
Lão Cổ có gì nói nấy, tuyệt đối không giấu diếm nửa điều, nhưng cũng chỉ nói một câu,
– Điều chỉnh ở tỉnh Tây, đối với tình hình của tỉnh Yến cũng có ảnh hưởng, hơn nữa lại có lợi, tốt ở chỗ nào, chính cậu tự suy nghĩ, tôi cũng không nói nhiều, bây giờ có lẽ cậu cũng biết rõ, Thủ tướng không phải buông tay mặc kệ, ông ta với tư cách là Thủ tướng, phải đứng góc độ cao để xem xét vấn đề.
Lão Cổ cũng hiếm khi nói tốt cho Thủ tướng. Tin rằng Thủ tướng cũng nhận thức được có một số cán bộ cấp tỉnh với thế lực bình dân, bao giờ cũng không chiếm được sự ủng hộ của thủ tướng mà trong lòng sinh ra bất mãn.
Hạ Tưởng tuy rằng thỉnh thoảng có một chút bất mãn, nhưng hắn là người có lý trí, biết Thủ tướng khó xử, nhưng lão Cổ nói xong, liền ha hả cười, tỏ vẻ ngầm hiểu.
Đối với tình hình của tỉnh Yến cũng có lợi một mặt, Hạ Tưởng cũng có thể lĩnh hội được ý của lão Cổ, để Dịch Hướng Sư và Tào Vĩnh Quốc quản lý tỉnh Tây, bởi vì Tào Vĩnh Quốc xem như là cán bộ gắn bó với dân thường, hơn nữa Tào Vĩnh Quốc và Tống Triêu Độ có quan hệ khá tốt, dưới sự hỗ trợ của Tào Vĩnh Quốc, cũng giúp cho Tống Triêu Độ phần nào thảnh thơi, cũng như gián tiếp truyền thể hiện một điều, chính là Thủ tướng luôn luôn ủng hộ Tống Triêu Độ.
Sau khi tin đồn về điều chỉnh nhân sự của Tỉnh Tây được truyền ra, phỏng chừng tin đồn về lệnh điều động của Tống Triêu Độ sẽ giảm đi nhiều.
Đương nhiên đó không phải điều làm cho Hạ Tưởng vui mừng, điều mà khiến cho hắn vui vẫn là Tào Vĩnh Quốc rốt cục đã gia nhập vào hàng ngũ cấp Bộ trưởng, quả thật không dễ dàng. Từ cấp sở đến phó tỉnh, là một bước ngoặt quan trọng, từ phó tỉnh đến tỉnh, lại càng khó hơn, mỗi một cấp đều có thể kẹp chết vô số người.
Nhạc phụ có được như ngày hôm nay, cũng là niềm hãnh diện cho gia đình. Kiếp trước bị Cao Thành Tùng hại cuối cùng phải dừng lại ở chức cấp sở, còn bị xa lánh đẩy về cục Đo đạcdưỡng lão, phỏng chừng cuối cùng cũng chỉ vì buồn bực sầu não mà chết.
Hạ Tưởng kiềm chế không được sự xúc động trong lòng, vội vàng gọi điện thoại về cho nhà, nghe điện thoại chính là Tào Thù Lê, cô thấy Hạ Tưởng gọi điện thoại tới cảm thấy ngạc nhiên:
– Anh đang rảnh à, sao lại gọi điện thoại về, mấy năm qua chưa từng thấy anh niềm nở với em như vậy, không phải đã làm việc gì thẹn với lòng đó chứ?
Một câu hỏi của cô đã khiến Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ, nhưng hắn lại không có thời gian đôi co với Tào Thù Lê, vội nói:
– Anh không tìm em, anh tìm ba, ba ở đâu vậy?
– Đi dạo rồi, có chuyện gì gấp vậy?
– Gọi ba trở về ngay.
Hạ Tưởng cũng không nói nhiều.
– Nhanh lên.
Tào Thù Lê rất nghe lời địa “Ồ” một tiếng:
– Được rồi.
Trong chốc lát, trong điện thoại lại vang lên tiếng của Tào Vĩnh Quốc, ông có phần thở hổn hển:
– Sao lại gọi ba trở về, ba mới vừa xuống dưới đi tản bộ chưa được bao lâu…
– Ba, ba có khả năng sẽ ở lại tỉnh Tây.
Hạ Tưởng nhỏ giọng, tuy rằng biết không có ai nghe lén, nhưng cũng có lẽ do quá phấn chấn
– Có tin tức truyền ra, Chủ tịch Hình sẽ tới tỉnh Tề, Bí thư Tưởng đến Bắc Kinh, Dịch Hướng Sư đảm nhiệm Bí thư, ba vẫn tại vị.
Trong nháy mắt, Tào Vĩnh Quốc ngẩn người, ông nói không thành lời.
Cơ bản việc được ở lại tỉnh Tây so với với việc đi tỉnh Tề sẽ tốt hơn rất nhiều, tình hình đã mở ra cơ hội tốt, công việc cũng có tính chất tiếp diễn, nhưng Tào Vĩnh Quốc biết rõ, khả năng lão và Hình Đoan Đài cùng quản lý tỉnh Tây là không lớn, thậm chí gần như không có khả năng. Bởi vậy lão đối với việc được cử đi tới tỉnh Tề đặt kỳ vọng cao, bởi vì hắn không cho rằng Hình Đoan Đài sẽ rời khỏi tỉnh Tây, khả năng Hình Đoan Đài ở tỉnh Tây tiếp nhận chức vụ Bí thư so với khả năng mà lão ở tỉnh Tây đảm nhiệm chức Chủ tịch lớn hơn rất nhiều.
Ai ngờ tình hình lại biến đổi, Hình Đoan Đài không ngờ bị đưa tới tỉnh Tề, còn lão lại thuận lợi tại vị.
Bất ngờ, sự việc quá bất ngờ.
Không khỏi khiến cho Tào Vĩnh Quốc hết sức kinh ngạc, sự kinh ngạc qua đi, tiếp đó là nỗi vui mừng khôn xiết. Vốn lão đã từng chìm nổi trong chốn quan trường mấy chục năm, nhưng khi biết được mình vẫn còn giữ được nguyên vị trí ban đầu, vẫn vui mừng khôn xiết.
– Con nghe được tin tức này ở đâu vậy? Liệu có phải là một tin đồn vô căn cứ?
Sau khi hỏi xong Tào Vĩnh Quốc lại hối hận, trong ấn tượng của ông, Hạ Tưởng chưa từng ở trước mặt ông nói qua những lời mà không có căn cứ.
Hạ Tưởng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tào Vĩnh Quốc:
– Ba, điều ba cần làm bây giờ là mau chóng quay lại tỉnh Tây, an tâm công tác, báo cáo với Bí thư Tưởng nhiều hơn để xin chỉ thị, những việc còn lại cứ theo lẽ thường.
Ngụ ý chính là coi như không biết gì cả.
Tào Vĩnh Quốc cười mắng một câu:
– Con cũng quá coi thường ba, ba đâu có nông cạn như vậy?
Buông điện thoại xuống, tiếng cười vui vẻ của Tào Vĩnh Quốc còn vang vọng bên tai, Hạ Tưởng rất phấn khởi, trong lòng giống như đã tháo dỡ tảng đá lớn xuống, hắn biết tất cả dự định đã được an bài, nhà họ Khâu tạm thời không còn lợi thế, lúc này, đợi thời cơ đúng lúc sẽ tiến tới.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-10-full/
Ảnh hưởng của vụ việc internet đã dần dần biến mất, nhưng thanh danh của Bì Bất Hưu coi như bỏ, ai cũng hoài nghi y là độc thủ đứng đằng sau ép chết Kỷ Phong Thanh, ngay cả những người trước đây ở Ủy ban Kỷ luật đối với y rất trung thành và tận tâm, đều có cái nhìn khác với y. Họ cho rằng, y là người mà ngay cả đồng nghiệp của mình cũng ép đến chết, ai còn dám cùng y làm việc chung? Nói không chừng có lúc y cũng đem người đó ép đến chết thôi.
Đương nhiên, sự kiện internat cụ thể là ai làm, ai là người chủ chốt đứng sau vụ này, cuối cùng cũng chưa đưa ra được kết luận, nhất định là chưa giải quyết được gì. Bởi vì ai cũng có thể thấy, Bùi Nhất Phong đối với việc truy tìm thủ phạm, rất tiêu cực, dưới sự xúi giục mấy lần của Trần Khiết Văn, người mà dùng IP gửi bài được hiển thị ở nước Mĩ, y không thể làm gì được.
– Tìm chứng thực quả là khó khăn, Bí thư Trần, liên tỉnh còn có khả năng bắt giữ, còn xuyên quốc gia, tôi chỉ có thể bày tỏ sự phẫn nộ mạnh mẽ và sự quan tâm vô cùng mà thôi.
Ngôn ngữ bộ ngoại giao của Bùi Nhất Phong rất khuôn sáo, cũng không biết làm sao truyền đi khắp tòa nhà Thành ủy, tất cả mọi người đều thuộc lòng một câu nói đùa.
– Không có chứng thực đầy đủ, tôi chỉ có thể bày tỏ sự phẫn nộ mạnh mẽ.
Lời nói đùa lọt vào tai tai Trần Khiết Văn, khiến cho bà lại hờn dỗi cả buổi.
Mấy cơn gió xuân thổi qua, cây cối của tòa nhà Thành ủy như được bao phủ thêm lớp áo xanh, mùa xuân của thành phố Thiên Trạch tuy rằng đến chậm, nhưng cuối cùng đã đến.
Cùng lúc với sự phát triển mạnh mẽ của việc xây dựng kinh tế, tất cả mọi người cho rằng Thị trưởng Hạ đã quên đi chuyện của huyện Bào Mã, lúc trước tổ điều tra thanh thế to lớn đi xuống điều tra mấy ngày, cuối cùng lại không có kết quả, không ít người đoán, Bí thư Trần đã dùng hết sức lực bảo vệ huyện Bào Mã, Phó thị trưởng Dương tuy gióng trống khua chiêng gây sức ép một hồi, thế nhưng vẫn không có gặt hái được gì.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, huyện Bào Mã đã tỏ thái độ chủ động, xử lý mấy người có trách nhiệm liên quan, song chỉ là những việc cỏn con, giống như Phó chủ tịch xã xã Lam Thiên, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, còn có Phó phòng phòng Đất đai huyện, vv…, bãi chức một người, hai người bị xử phạt, xem như đã xong.
Nhưng vi phạm quy định đất đai vẫn không nhượng bộ, Đông y Thiên Trạch nói là đã trả rồi, nhưng vẫn chưa đến được tay của nông dân, nhất định là đoạn phân giữa lại xảy ra vấn đề. Nông dân kêu oan lên cơ quan cấp trên như trước, lại vẫn bị huyện Bào Mã ngăn chặn như trước, dường như tất cả lại quay về khuôn khổ cũ, huyện Bào Mã cơ bản vẫn chưa có động tĩnh gì, Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng vẫn như cũ, nắm chặt cục diện của huyện Bào Mã trong tay.
Mọi người thắc mắc, Thị trưởng Hạ chẳng lẽ buông tay, chỉ chuyên tâm lo phát triển kinh tế, đối với việc nông dân bị ức hiếp vẫn bình chân như vại không thèm quan tâm đến?
Tất cả mọi người đều không lý giải được, Thị trưởng Hạ cũng không giải thích.
Ngay tại thời điểm Bì Bất Hưu sắp kết thúc kỳ nghỉ phép, Thành ủy lại triệu tập hội nghị thường vụ một lần nữa, để nghiên cứu vấn đề tuyên truyền nhân vật anh hùng của huyện Bào Mã. Bởi vì sóng gió của vụ internet tuyên truyền sự tích nhân vật anh hùng đã bị hoãn lại. Sau đó Thường Hào sau khi nhận được phê chuẩn của Trần Khiết Văn, lại kéo dài vài ngày, cuối cùng đã chọc giận Trần Khiết Văn.
Nhưng Thường Hào lại đưa ra quyết định đem ra thảo luận ở hội nghị thường vụ, bởi vì sự thật về tài liệu mà huyện Bào Mã báo cáo không rõ ràng, có nhiều chỗ mâu thuẫn lẫn nhau. Trần Khiết Văn cũng không ngờ Trưởng ban Tuyên giáo cũng không theo ý đồ của bà mà giải quyết việc, liền tức giận xông tới đập vào bàn Thường Hào. Thường Hào cũng không khuất phục, vẫn kiên trì thảo luận với hội nghị thường vụ, chỉ có hội nghị thường vụ thông qua, y mới có thể tuyên truyền cho toàn thành phố.
Thường Hào trước đây được Hạ Tưởng nhắc nhở, y mới không rơi vào hố cạm bẫy. Nếu chẳng may có chuyện, câu nói đầu tiên của Bí thư sẽ đem mọi tiếng xấu dồn vào trên người y, bởi vì y là Trưởng ban Tuyên giáo, biết rõ có một hố to để cho y nhảy xuống, y đâu phải là đồ ngốc dễ bị đánh lừa.
Nếu trước kia y không muốn nhảy bắt buộc cũng phải nhảy, bởi vì Thị trưởng không mạnh, không thể khống chế được Bí thư. Hiện tại có Thị trưởng Hạ, y còn sợ gì nữa? Lãnh đạo dù sao cũng không thể cứ gieo rắc tiếng xấu cho người khác, lãnh đạo mà không có một chút tha thứ, thì cấp dưới cũng không phục.
Trần Khiết Văn đành phải triệu tập cuộc họp hội nghị thường vụ để tiến hành thảo luận.
Bì Bất Hưu nghỉ phép chưa quay lại, tạm thời Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật thành phố Lưu Phong Thanh tham gia hội nghị thường vụ, xem như thay mặt Ủy ban Kỷ luật. Để có sự khác biệt, y chỉ là dự thính, không tham dự hội nghị.
Ai cũng không ngờ đến, Lưu Phong Thanh lần đầu tiên dự thính hội nghị thường vụ, đã vì thành phố Thiên Trạch lại lần nữa dám thổi một làn gió chống đối mạnh mẽ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |