Trong một khoảng thời gian ngắn, căn phòng im lặng đến ghê người, chỉ nghe tiếng gió xào xạc ở bên ngoài vọng vào, ánh mặt trời len qua khe cửa tràn xuống mặt đất, trên nền nhà hình thành những hình vẽ kỳ quái và mơ hồ.
Cây cối ngày hè xanh tốt, hương hoa sắc vi tràn ngập trong sân. Gió thổi, hương hoa ngất ngây lòng người ấy, lại làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ.
Không khí hơi căng thẳng.
Hạ Tưởng có thể nói cái gì đây? Ông cụ tuy cũng xuất thân bình dân, nhưng từ sau khi tiến vào tầng lớp lãnh đạo cấp cao, thì bắt đầu đi theo con đường thế lực gia tộc, khoảng cách giữa ông ấy và người dân bình thường càng ngày càng lớn. Ông ấy đã hoàn toàn không nhìn thấy khó khăn của dân chúng và sự khó khăn thật sự của người dân.
Hiện tại, xuất phát điểm của ông ấy tất cả đều là thế lực gia tộc làm thế nào để lớn mạnh, làm thế nào để trở thành trùm lũng đoạn, làm thế nào để đạt được thắng lợi trong chính trị, làm thế nào để tài sản của nhà họ Ngô có tất cả các ngành sản xuất trong nước. Cuối cùng đạt được ưu thế tuyệt đối, khống chế mạch máu kinh tế.
Hạ Tưởng còn có gì để nói nữa đây? Hắn không thuyết phục được ông cụ, ông cụ ngược lại còn muốn thuyết phục hắn. Nhưng cũng không thể im lặng không lên tiếng, chần chừ một lát, hắn nhẹ nhàng hắng giọng nói :
– Thật ra…
Vừa mới mở miệng, ông cụ lại đứng lên, giơ tay vỗ vai hắn cười:
– Thôi đi, không làm khó cậu nữa. Mặc kệ cậu có lập trường như thế nào với việc hợp nhất Thiên Cương, phản đối cũng tốt, ủng hộ cũng tốt, tùy cậu đi. Tình hình hiện tại đã không phải trong phạm vi cậu có thể khống chế, nói trắng ra, sự việc vốn là ván cờ của các lãnh đạo cấp cao, các cậu đều là quân cờ.
Nói xong, đầy ẩn ý vỗ vỗ vai Hạ Tưởng, thành thật nói những lời sâu xa:
– Tiểu Hạ, con đường của cậu sau này còn rất dài, tôi cho phép cậu bây giờ đi một đoạn đường vòng. Cậu bây giờ còn chưa có nhiều quyền quyết định, quyền hạn trong tay cậu còn vẫn chưa động đến được nền móng của nhà họ Ngô.
Ý chính là nếu có một ngày Hạ Tưởng cũng có đủ quyền lực, có thể động đến nền móng của nhà họ Ngô. Ông cụ sẽ không cho phép hắn đi đường vòng, nói không chừng sẽ tự mình ngăn hắn lại.
Hạ Tưởng yên lặng gật đầu, không nói gì. Trong lòng hắn mơ hồ đoán được một chút, một mặt thật sự như lời ông cụ nói, giai đoạn hiện nay xung quanh việc hợp nhất sắt thép Tỉnh Yến, đã không phải là vấn đề của riêng tỉnh. Mà đã là kế hoạch của nhà nước, đã tới mức là bàn cờ của các lãnh đạo cấp cao. Nếu không Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong sẽ không cùng đến Thiên Trạch gặp hắn. Đường đường Chủ tịch một tỉnh có kinh tế phát triển nhất cả nước, Thị trưởng chịu sự lãnh đạo trực tiếp của Thị trưởng, chẳng lẽ có thời gian đên Thiên Trạch nói chuyện phiếm?
Chính Tống Triêu Độ là Chủ tịch tỉnh Yến, cũng chưa đến Thiên Trạch thị sát qua một lần nào.
Về những phương diện khác, ông cụ không muốn hắn nói ra lập trường, chỉ sợ cũng không muốn nghe hắn nói một hồi về đạo lý ai tốt ai xấu giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc. Hơn nữa nói cho cùng, ông cụ nhà họ Ngô lại một lần nữa nhân nhượng hắn – có lẽ không thể nói là nhân nhượng, mà là cho rằng sự phản đối của hắn không ngăn cản được kế hoạch lớn của nhà họ Ngô, hợp nhất Thiên Cương chắc chắn thất bại.
Bởi vậy, ông cụ nhà họ Ngô một mặt tỏ ra rộng lượng và khoan dung, cho hắn cơ hội phạm sai lầm và đi đường vòng. Cũng là cách đánh vào tâm lý, thứ nhất là thể hiện ông cụ vẫn trân trọng hắn nhất, thứ hai cũng là tỏ rõ phong độ của một đại tướng. Đối với việc nhất thời hắn nghĩ khong rõ ràng con đường vòng phải đi, hoàn toàn không để ý, vẫn đối đãi với hắn giống như người nhà họ Ngô.
Lợi hại, ông cụ nhà họ Ngô lợi hại hơn nhiều so với Ngô Tài Dương. Hạ Tưởng biết ông cụ cả đời lăn lộn trên quan trường, biện pháp cao việt trên vấn đề dùng người của ông, có thể nói là hạ bút thành văn, thậm chí không cần cố ý làm, hơn cả việc nhàn nhã đi dạo trong sân lớn. Ông cụ đối với hắn mà nói, có lẽ có vài phần cảm tình trong đó, nhưng chắc chắn cũng có sự tính toán.
Cứ cho là như thế, Hạ Tưởng vẫn có chút cảm động.Ông cụ quả nhiên lợi hại, một nắm một thả, không ngờ khiến hắn thiếu chút nữa nói ra suy nghĩ trong lòng, thậm chí có có chút áy náy…
Ông cụ nhà họ Ngô tinh ý thấy được những thay đổi trong mắt Hạ Tưởng, vẻ mặt không có thay đổi gì, nhưng ánh mắt lại hơi nhíu lại sau đó lại bình thường, không để ý gì hỏi một câu:
– Tiểu Hạ, cho cậu một năm, kinh tế thành phố Thiên Trạch có thể đi lên một bậc thang mới không?
– Có thể.
Đối với việc phát triển kinh tế, Hạ Tưởng hiện tại trong lòng có niềm hăng say, tin tưởng sau sự kiện Thiên Cương, sự phát triển kinh tế của Thiên Trạch có thể như xe tốc hành.
– Một năm nhanh quá, ba năm sẽ thay đổi.
– Ba năm? Không thể đợi ba năm, thời gian lâu quá.
Ông cụ nhẹ nhàng khoát tay,
– Tôi cho rằng chậm nhất là sang năm, cậu nên ở vị trí của nhân vật số một để rèn luyện.
Là hứa hẹn hay là tiến thêm một bước lôi kéo, Hạ Tưởng cũng hơi sửng sốt, làm bộ không hiểu lời ông cụ nói, chỉ nói:
– Tôi còn trẻ, bước chân hẳn là nên đi chắc chắn một chút.
Ông cụ cũng hàm súc mỉm cười, mang kiểu nhảy vọt mà chuyển đề tài:
– Giao tiếp với lão Phó, phải để ý thêm một chút. Trên có lão Phó dưới có Phó Tiên Phong, đều không thể tin.
Là nhắc nhở hay là nói cạnh khóe ? Hạ Tưởng im lặng gật đầu.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-10-full/
Xem ra là một lần nói chuyện quan trọng nhất từ hơn một năm trở lại đây giữa Hạ Tưởng và ông cụ, cũng là trước khi Hạ Tưởng gặp Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong, ông cụ đúng lúc nhắc nhở hắn. Thêm nữa, tuy rằng lão Cổ đã tới Thiên Trạch tối qua, nhưng nguyên nhân vì tính cách của ông ta, gì cũng không nói, làm ông cụ nhà họ Ngô đến Thiên Trạch trước một bước, và đoạt trước một bước cùng Hạ Tưởng tiến hành một cuộc nói chuyện sâu sắc.
Dưới phép so sách, trí tuệ chính trị của lão Cổ so với ông cụ nhà họ Ngô, vẫn có một sự chênh lệch không nhỏ.
Buổi trưa, Hạ Tưởng không ăn cơm cùng ông cụ mà lại đi gặp lão Cổ. Trước khi Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong đến, hắn phải nói chuyện với lão Cổ, bởi vì có chút chuyện cần nói rõ.
Lão Cổ là người mang ý chỉ đến, là muốn thay thủ tướng truyền lời. Hạ Tưởng phải biết Thủ tướng có kế hoạch mang thế trút nước từ trên cao xuống gì không.
Khu du lịch văn hóa vào buổi trưa, người không nhiều, khi Hạ Tưởng đến, chưa kịp vào cửa đã nghe tiếng cười của Nghiêm Tiểu Thì. Nghĩ thầm Cổ Ngọc rốt cuộc là không có mưu toan, không thấy hiện nay hắn bận tối mày tối mặt, còn muốn mời Nghiêm Tiểu Thì ra mặt, quả thực là cố ý thêm phiền. Nhưng hắn lại không tiện nói với Cổ Ngọc điều gì, dù sao Cổ Ngọc hồn nhiên và tốt tính là rất đáng quý.
Nhưng cuối cùng vẫn là Nghiêm Tiểu Thì thông minh, Hạ Tưởng vừa bước vào cửa, câu đầu tiên cô đã nói:
– Tôi là không mời mà đến, cũng không phải Cổ Ngọc tìm tôi. Tôi vừa khéo nghe nói Cổ Ngọc đang ở khu du lịch văn hóa, là chủ nhà không ra mặt chiêu đãi một chút cũng không được, anh cũng đừng nghĩ nhiều.
Cổ Ngọc và lão Cổ vừa đến đã bị Nghiêm Tiểu Thì phát hiện.
Hôm nay, Nghiêm Tiểu Thì xinh đẹp hơn mọi ngày, váy dài màu lam, mặt ửng hồng, thật sự làm lay động lòng người. Cái hiếm có chính là cô để mặt mộc, không tô son, mang chút hương vị của cô gái nhà bên, bình thường nhưng ngược lại to thêm phần thân thiết và động lòng người.
Hạ Tưởng liền khen ngợi một câu:
– Không trang điểm vẫn xinh, xinh đẹp tự nhiên.
– Không trang điểm cũng là trang điểm, anh không hiểu hay cố tình tỏ vẻ?
Cổ Ngọc ánh mắt tò mò
– Con gái vì người mình yêu mà làm đẹp, em nói anh không thích trang điểm nên Tiểu Thì để mặt mộc đến đấy, hiểu không?
Hạ tưởng lắc đầu:
– Không hiểu.
Nghiêm Tiểu Thì cũng không thừa nhận:
– Cái gì chứ, là chị nghe nói em đã đến nên vội vàng ra, không kịp trang điểm, không liên quan gì đến anh ấy.
Hạ Tưởng không có thời gian trêu đùa với hai người đẹp, liền hỏi lão Cổ đâu, Cổ Ngọc lấy tay chỉ ra bên ngoài.
– Đang gọi điện thoại ở ngoài.
Hạ Tưởng đi ra chỗ lão Cổ, đứng cũng không xa đấy lắm. bày ra vẻ không muốn nghe thấy điện thoại của ông ấy. Lão Cổ nói chuyện điện thoại rất lâu, Hạ Tưởng đứng bên cạnh gần mười phút.
Lão Cổ cúp điện thoại, xoay người lại, biểu hiện trên mặt cười mà như không cười, đưa tay vẫy Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đi đến gần lão Cổ, không hỏi việc chính, mà nói:
– Nên đi ăn cơm thôi, vừa lúc Nghiêm Tiểu Thì đến, trưa nay chắc chắn được cô ấy mời.
– Ăn cơm là việc nhỏ, tôi và cậu có chuyện lớn cần nói, để các cô ấy đi chuẩn bị bữa ăn, chúng ta nói xong thì đi ăn sau.
Lão Cổ muốn nói chuyện, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể nghe theo.
Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì đi chuẩn bị cơm trưa, Hạ Tưởng và lão Cổ ngồi trong phòng, mỗi người một ly chè xanh.
– Lão Ngô chắc chắn đã nói gì với cậu, Tiểu Hạ, vấn đề Thiên Cương, cậu nói một chút suy nghĩ của cậu. Phải nói thật, tôi không muốn nghe lời khách sáo quan cách.
Lão Cổ và ông cụ nhà họ Ngô phong cách khác nhau. Ông cụ nhà họ Ngô tính cách kín đáo, lão Cổ thì thẳng thắn.
– Tôi vẫn tán thành hợp nhất, trước kia phát sinh một loạt sự kiện đã tỏ rõ lập trường của tôi. Lão Cổ, hiện tại quan trọng không phải là lập trường của tôi mà là cái nhìn của Thủ tướng.
Nếu lão Cổ có tính cách ruột để ngoài da, Hạ Tưởng cũng không cần chú ý hàm súc giống như khi nói chuyện với ông cụ nhà họ Ngô, cũng trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng.
– Thủ tướng cũng không thể để người ta đoán được ý của ngài. Nhưng có một số việc phải nói mới hiểu rõ.
– Ha ha…
Lão Cổ cất tiếng cười to.
– Tiểu Hạ, lời của cậu cũng có chút oán giận, nếu để Thủ tướng nghe được, không tốt lắm đâu. Tuy nhiên tính cách của Thủ tướng có lẽ cậu không rõ lắm, biết vì sao thủ tướng yêu quý cậu không? Là bởi vì tính cách của cậu và ông ấy có vài phần giống nhau.
Lão Cổ cười xong, đứng dậy, chống nạnh đi ra trước cửa sổ:
– Tôi nói thật, tôi đến Thiên Trạch chính là muốn trả đũa ông lão nhà họ Ngô. Ông ta đích thân đến trấn thủ, tôi cũng đích thân đến trấn thủ, ai cũng không thể sợ ai, ý của Thủ tướng là, tôi đến để cậu thêm can đảm. Cậu đừng nghe theo lời xúi giục của lão Ngô, ông ta thật sự rất gian.
Nói rất lâu, suy nghĩ thật sự của Thủ tướng lão Cổ vẫn không nói ra, Hạ Tưởng nhìn lão Cổ chau mày khó chịu:
– Tôi lá gan không nhỏ, nhưng gần đây mắt không tốt lắm, nhìn không rõ phương hướng, chỉ sợ đi lầm đường thì oan uổng.
Lão Cổ hiểu Hạ Tưởng ám chỉ điều gì liền giơ một ngón tay lên:
– Thủ tướng muốn nói với cậu một câu…
Hạ Tưởng nghiêm túc lắng nghe:
– Thủ tưởng có tinh thần chỉ thị gì…?
– Chỗ lớn không cần nghĩ nhiều, chỗ nhỏ là mấu chốt, mọi việc không lẩn tránh khó khăn, dũng cảm chịu trách nhiệm, anh dũng tiến về phía trước. Thủ tướng tuy lời nói sâu sắc nhưng tôi đến đây sự tình sẽ không sâu sắc, huyền bí nữa, hiểu chưa?
Hạ Tưởng gật đầu, dường như đã rõ, tuy rằng cách nói của Thủ tướng vẫn không rõ ràng lắm.
– Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong tuy rằng đến báo cáo công việc với Thủ tướng nhưng bọn họ không phải là người của Thủ tướng.
Lão Cổ trong lời nói mang vẻ ngạc nhiên:
– Về việc phân tầng và phe phái trong lãnh đạo cấp cao trung ương, tôi nghĩ cậu nên biết thêm một chút nội tình nhiều tin tức hơn một chút…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |