… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 11 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-11-full/
Hạ Tưởng và Từ Tử Kỳ đã về đến Thành ủy, Từ Tử Kỳ lấy ra một tấm thẻ, ái ngại nói:
– Bí thư Hạ, khi bắt tay, Lý Hữu Quốc kín đáo đưa cho tôi một tấm thẻ.
Hạ Tưởng không nhận:
– Ông cầm lấy, tự trong lòng biết là được rồi.
Từ Tử Kỳ biết bình thường Bí thư Hạ đối với y yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, bởi vì Bí thư Hạ luôn lấy mình làm gương, chưa bao giờ nhận quà tặng, càng không thấy hắn nhận tiền. Nói thật, người làm quan có mấy ai không hám tài? Bí thư Hạ có tổ chức kinh tế của riêng mình thì không nói, nhưng con người đều không chê tiền nhiều, quả thực Bí thư Hạ vô cùng biết tự hạn chế, cũng khiến y không dám tùy tiện nhận đồ này nọ của người khác.
Nhận tiền của người thì phải thay người giải trừ tai họa, thái độ làm người của Bí thư Hạ rất có nguyên tắc, hắn muốn làm giúp người khác thì cũng phải có thể nói được mới được.
Lý Hữu Quốc mặt ngoài là tặng thẻ cho y, kỳ thật dụng ý rất rõ ràng, là muốn y chuyển giao cho Bí thư Hạ. Bí thư Hạ lại không cần, bảo y cầm lấy, trong lòng y vô cùng cảm động. Xưa nay lãnh đạo ăn thịt, lính gặm xương, không ngờ Bí thư Hạ đến nhìn cũng không thèm nhìn mà để toàn bộ thẻ lại trong tay y, phải biết rằng, với thực lực của Lý Hữu Quốc, xuất hàng ít nhất cũng phải trên 100 nghìn tệ.
Trên quan trường, còn có chuyện lãnh đạo không nhận tiền mà để lại cho thư ký sao? Từ Tử Kỳ đến nghe cũng chưa nghe qua, bây giờ lại đích thân trải nghiệm, nhất thời không dám tin, cũng không biết nói gì thì tốt.
Hạ Tưởng thấy Từ Tử Kỳ ngây ra, liền mắng y một câu:
– Giờ tạm giữ lấy, đừng đụng đến tiền bên trong, sau này ra sao, sau này tính.
Từ tử Kỳ nhìn bóng Bí thư Hạ tan dần trong bóng đêm, mới cầm tấm thẻ cất cẩn thận. Sự tín nhiệm của lãnh đạo là của cải lớn nhất, trong lòng y đã rõ.
Ngày hôm sau, buổi chiều sau khi tan ca, Hạ tưởng đích thân đến bến xe đón Vệ Tân. Vệ Tân lái xe đến, lại cố phải vòng qua bến xe, nói là chỉ có ở bến xe đón đưa mới có cảm giác đang hành trình, Hạ Tưởng chỉ đành nghe theo cô.
Vệ Tân đã gầy đi.
Vệ Tân mặc chiếc áo gió màu đen đứng cạnh chiếc xe Audi màu xanh da trời, giống như chim nhạn bay về nam trên bầu trời xanh, xa xăm mà tịch liêu, chỉ liếc qua đã khiến Hạ Tưởng không hiểu vì sao mà đau lòng. Khuôn mặt cô hơi tiều tụy, đôi môi trắng bệch, lúc này khí thu khoan khoái, là mùa khiến người ta thoải mái nhất, cô đứng dưới ánh mặt trời tươi đẹp, nhưng lại có chút cảm giác hư lãnh.
Những ngón tay của mềm mại nhưng yếu ớt, hơi lạnh cóng, Hạ Tưởng không khỏi thầm than, Vệ Tân là một người phụ nữ tâm tư kín đáo, cũng chính bởi vì thế, cô mới hao tổn tinh thần quá mức, mới quá mệt mỏi.
Lên xe, Hạ Tưởng đích thân lái xe, hỏi cô:
– Có phải chỗ nào không khỏe phải không? Trông em mệt mỏi lắm, nên chú ý nghỉ ngơi, đừng làm khó cho mình.
Vệ Tân miễn cưỡng cười:
– Anh đừng quan tâm em, em bao nhiêu tuổi rồi chứ, đâu còn là con nít nữa. Chỉ là lái xe liên tục, nên có chút mệt thôi.
– Đến khi nào có thời gian thì quay lại Mĩ kiểm tra lại bệnh tình một chút? Anh thấy lo cho em.
Hạ Tưởng nắm chặt tay Vệ Tân, cảm thấy lòng bàn tay của cô đã mất đi hơi ấm quen thuộc ngày xưa, càng thêm đau lòng.
Hơi ấm trong lòng bàn tay Vệ Tân là hương phụ nữ mà Hạ Tưởng say đắm nhất, ít nhiều lần trong những lúc hắn mệt mỏi nhất, Vệ Tân dùng sự ấm áp trong lòng bàn tay ấn thái dương cho hắn, xoa bóp cho hắn, rồi hà hơi ấm ra làm ấm tai cho hắn, chuyện cũ không nhớ lại thì thôi, nhưng khi nhớ lại, lại khiến người ta yêu thương đến ghi lòng tạc dạ.
Hắn nợ Vệ Tân rất nhiều, chỉ là hai thế giới không có cách nào để bù đắp tất cả, khiến người ta đau lòng khi phải nói đành vậy với thế sự.
Trong lòng Hạ Tưởng chợt hiện lên một dự cảm chẳng lành, căn bệnh lạ của Vệ Tân, lẽ nào đã phát lại rồi sao?
– Thị trường thương vụ điện tử ở Tần Đường rất có triển vọng, em cứ yên tâm, cứ yên tâm ở lại, trước mắt nghỉ ngơi một thời gian, công tác tiền kỳ anh đã phái chuyên gia phụ trách.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Vệ Tân,
– Em nhất định phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, anh muốn đợi sau khi em khỏe lại, làm cơm quê nhà của thành phố Yến cho anh ăn.
Vệ Tân vui vẻ mỉm cười:
– Nói dối, anh thật ra đâu muốn em tới đây, đối với anh mà nói em sớm đã không còn cảm giác mới lạ rồi, đàn ông toàn là những mặt hàng có mới nới cũ.
Hạ Tưởng thầm nghĩ kiếp trước và đời này, hắn sớm đã quen thuộc với cơ thể của cô đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng hắn đối với cô, ngoài tình yêu ra, nhiều hơn chính là thân tình rất đậm, xem cô là một người thân quan trọng nhất trong sinh mạng hắn.
Có mới nới cũ là bệnh chung của đàn ông, nhưng đối với Hạ Tưởng luôn khác với người bình thường mà nói, có mới không nới cũ mới là bản sắc thật.
Vệ Tân đến Tần Đường chậm một ngày, hóa ra là đến Thiên Trạch gặp Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm muốn Vệ Tân giúp cô cùng vơ vét của cải của dân Mĩ, cũng muốn sang Mĩ một chuyến, đích thân xử lý một số công việc, muốn Vệ Tân làm bạn đồng hành, đồng thời muốn kiểm tra lại bệnh tình cho Vệ Tân, Vệ Tân không trả lời ngay, nói là muốn suy nghĩ thêm.
Kỳ thật là cô muốn trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng, cũng sợ một khi sang Mĩ không thể quay lại trong thời gian ngắn, cô quá nhớ Hạ Tưởng, không gặp Hạ Tưởng một lần, cô khó mà yên tâm.
Thu xếp xong chỗ ở cho Vệ Tân, lại cùng cô ăn cơm trưa. Cũng may, khí sắc của Vệ Tân đã khá hơn nhiều, Hạ Tưởng muốn cô nghỉ ngơi trước, buổi tối sẽ đến thăm cô. Vệ Tân đồng ý, đợi Hạ Tưởng đi ra đến cửa, cô bỗng nhiên gọi to:
– Này, em còn muốn nói với anh một câu.
Hạ Tưởng gật đầu:
– Anh nghe đây.
– Nếu có một ngày em không còn nữa, anh không cần ngày ngày phải nhớ em, chỉ cần chôn em ở một nơi sâu nhất trong lòng anh, có một không gian nho nhỏ là được rồi.
Hạ Tưởng chỉ đành phải cười an ủi:
– Được rồi, cô bé ngốc, em lúc nào cũng nghĩ lung tung, giống Lâm Đại Ngọc (tên nữ nhân vật chính trong Hồng Lâu Mộng).
Sau khi Hạ Tưởng đi, Vệ Tân ngơ ngác đứng bên cửa sổ, nhìn Hạ Tưởng lái xe rời đi, không biết vì sao trong lòng vô cùng lạnh lẽo, nước mắt tràn mi.
Buổi chiều vừa vào làm, Nam Hân Vũ liền đến báo cáo công việc.
Hạ Tưởng hơi có chút phiền chán, Nam Hân Vũ nóng vội rõ ràng là thái quá cũng như bất cập, không ngờ Nam Hân Vũ vừa mở miệng liền nói ra một việc khiến hắn vô cùng hứng thú.
– Bí thư Hạ, có một việc tôi muốn báo cáo với ngài một chút. Đó là vấn đề ứng cử viên Phó cục trưởng cục xây dựng đô thị, tôi muốn đề cử đồng chí Chiến Nhâm.
Mặc dù Nam Vũ Hân có đôi lúc nói thẳng, nhưng cô cũng không vượt quá giới hạn. Cô là Ủy viên thường vụ Thành ủy, lại là Phó thị trưởng phân công quản lý hệ thống xây dựng đô thị. Ở Cục xây dựng đô thị, Phó cục trưởng Cục xây dựng đô thị có quyền phát ngôn nhất định.
– Đồng chí Chiến Nhâm đã công tác ở hệ thống xây dựng đô thị nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, năng lực tốt. Cá nhân tôi cho rằng, để cho đồng chí Chiến Nhâm đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng là nguyện vọng chung của mọi người.
Lý lịch của Chiến Nhâm, Hạ Tưởng cũng không biết rõ, Nam Vũ Hân lại sớm có chuẩn bị, chuyển tư liệu của Chiến Nhâm lên.
Chiến Nhâm năm nay 38 tuổi, tốt nghiệp khoa công trình thổ mộc đại học Đồng Tế, học vị Thạc sỹ, đang đảm nhiệm chức vụ Chánh văn phòng cục xây dựng đô thị thành phố Tần Đường. Xem xét kỹ một chút, Chiến Nhâm không những là cán bộ có học thức, những thiết kế của Chiến Nhâm còn đạt được không ít giải thưởng, là một nhân tài hiếm có.
So sánh với lý lịch kém cỏi của Lưu Kiệt Huy, thì phân rõ cao thấp, Hạ Tưởng không thay đổi sắc mặt đặt lý lịch của Chiến Nhâm xuống, không nhanh không chậm nói:
– Đồng chí Chiến Nhâm quả thật là một đồng chí tốt về mọi mặt… Để tôi suy xét một chút.
Nam Vũ Hân đoán không ra ý tưởng thực sự của Hạ Tưởng, định hỏi lại nhưng lại cảm thấy hơi đột ngột. Tuy nhiên tính cách của cô rất ngay thẳng, liền nói:
– Tôi vừa mới gặp Trưởng ban bí thư, ấn tượng của ông ấy với Chiến Nhâm không tồi.
– Nếu như vậy, thì dành sắp xếp thời gian mở cuộc họp nghiên cứu một chút.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu, không chút để ý hỏi:
– Vũ Hân, gần đây liên quan đến ý kiến phản hồi của Ủy ban Kế Hoạch và Phát Triển về khu công nghiệp kỹ thuật cao, có tin tức gì không?
Nam Vũ Hân lắc đầu:
– Không có tin tức cụ thể gì. Đến đó hỏi người ta luôn trả lời vẫn đang nghiên cứu. Bảo chúng ta chờ trả lời, không biết phải chờ tới lúc nào. Đó đều là quan chức cấp cao của Ủy ban Kế hoạch và Phát Triển, tôi chỉ là một Phó thị trưởng qua đấy, người ta không thèm ngước mắt nhìn.
– Không được nói những lời giận dữ, công việc phải làm như thế nào thì cứ thế mà làm.
Hạ Tưởng không nặng không nhẹ nhắc nhở Nam Hân Vũ một câu. Hắn phát hiện Nam Vũ Hân mặc dù cũng có ý đồ, nhưng vẫn nhanh mồm nhanh miệng. Phỏng chừng cô cũng đã chịu không ít thiệt thòi vì tính cách của mình. Chỉ có giữ mồm giữ miệng mới có thể tồn tại trong môi trường này.
– Tiếp tục nắm chắc công tác phê duyệt, không được nới lỏng. Đề danh chức Phó cục trưởng Cục Xây dựng đô thị, sớm nhất sẽ được họp nghiên cứu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |