Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 12 » Phần 86

Quan Trường - Quyển 12

Phần 86

Gần đến tháng năm, thời tiết ở Bắc Kinh mỗi ngày một nóng hơn.

Sau khi tin Thôi Hướng chết được lan truyền ra ngoài đã không làm dấy lên cơn sóng nào trong dân chúng, cũng đúng thôi, tuy Thôi Hướng là Phó chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật Trung ương nhưng còn cách rất xa với dân chúng, hơn nữa sự việc ở Tần Đường, trên cơ bản chỉ những người trong quan trường mới quan tâm, đa số mọi người đều không biết trên mảnh đất Tần Đường đã từng xảy ra một cuộc đấu tranh chính trị kịch liệt đến như vậy.

Cho nên, cái chết của Thôi Hướng giống như một viên đá nhỏ rớt vào dòng sông lịch sử vậy, ngay cả một cơn sóng cũng không có, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Tuy nhiên, đối với Tỉnh ủy tỉnh Yến cùng với Thành ủy thành phố Tần Đường mà nói thì cái chết của Thôi Hướng đã đem lại kinh ngạc lớn cho nhiều người!

Sau cái chết của Thôi Hướng thì Chương Quốc Vĩ khiêm tốn đến nỗi dường như không tồn tại. Ngưu Lâm Quảng cũng dường như lặng lẽ hành quân, thậm chí đã không thu phí bảo kê trong vòng một tháng.

Cả Tần Đường có được một bầu trời trong sáng, không ít người nghĩ Bí thư Hạ hoàn toàn nắm được đại cục trong tay.

Đứng trên đường phố ở Bắc Kinh, trong khi chờ Cổ Ngọc đến đón hắn, tâm trạng Hạ Tưởng luôn thăng trầm, cảm thấy không mấy lạc quan trước thế cục của Tần Đường.

Nếu Thôi Hướng bị cách chức thì tốt hơn, cách chức còn có hiệu quả kinh ngạc và có tác dụng cảnh cáo hơn, nhưng Thôi Hướng đã chết rồi, nghĩ cũng không cần nghĩ, cái chết của Thôi Hướng là do đâu.

Là bịt đầu mối.

Cái chết của Thôi Hướng ngược lại càng khiến cho Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng hiểu được một điều, trận này tuy thua nhưng trận sau có thể gỡ lại!

Nếu nói thẳng ra thì cái chết của Thôi Hướng càng chôn sâu thêm tai họa cho Tần Đường. Chương Quốc Vĩ còn đỡ, tính cách còn tốt, có lẽ ngoài mặt còn có thể duy trì hình tượng, ở phía sau thì chơi xỏ, Ngưu Lâm Quảng thì nói không chừng sẽ được ăn cả ngã về không, sẽ làm náo loạn cả Tần Đường đến long trời lở đất.

Hiện tại tạm thời rất yên lặng, nếu cho rằng Ngưu Lâm Quảng đã hồi tâm thì thật là sai lầm, có lẽ Ngưu Lâm Quảng là muốn ra đòn gió muốn tạo cảnh tượng giả, khiến cho Hạ Tưởng lơ là cảnh giác.

Hạ Tưởng nếu bị thắng lợi nhất thời làm mơ hồ thì hắn sẽ không phải là một Hạ Tưởng được nhiều nhân vật quan trọng trong Trung ương coi trọng.

Lần này sau khi từ Bắc Kinh trở về đã lập tức bắt tay vào việc điều chỉnh nhân sự lần thứ hai ở Tần Đường, chủ yếu là điều chỉnh hệ thống chính trị pháp luật và công an, nắm toàn bộ lực lượng công an trong tay.

Lúc đang suy nghĩ đến mức xuất thần thì Cổ Ngọc đến.

Cổ Ngọc đến đón Hạ Tưởng, thần sắc có hơi ảm đạm:

– Ông nội gần đây đã đắm chìm vào con đường dưỡng sinh đạo thuật, thời gian trước đã vào ở trong đạo quán một thời gian và còn quen biết được một cao nhân, cao nhân đó đã truyền dạy cho ông rất nhiều phương pháp dưỡng sinh.

– Cao nhân gì vậy?

Hạ Tưởng cố nhịn cười, lão Cổ là một chiến sĩ kiên định theo chủ nghĩa cộng sản, cả đời theo đuổi chủ nghĩa duy vật, đến tuổi già lại theo đuổi thuật “tiên nhân phù ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh” (được tiên thánh sờ vào đầu sẽ được truyền thụ khí quyết trường sinh).

– Anh cũng đã có gặp qua cao nhân, cốt cách phi phàm, gọi là Triệu Nhị.

Hạ Tưởng thiếu chút nữa là cười ra tiếng, còn Triệu Nhị, cái tên này thật quá khác lạ, liền nói:

– Cốt cách phi phàm? Ra vẻ đạo mạo thì đúng hơn!

Khi gặp được lão Cổ thì lão Cổ đang đứng trong sân mặt hướng về phía đông, hai mắt khép hờ, đang luyện tập phương pháp thổ nạp.

Hạ Tưởng liền nói:

– Thuật tiên nhân, nuốt sương nhả khói, dãi nắng dầm sương, biết nhân quả tránh thiện ác, không hỏi chuyện nhân thế, không ăn rượu thịt, không theo đuổi danh lợi, lão Cổ tiên nhân là ở ẩn mà không nhập thế, đã nhập thế xưng tiên, truyền thụ thuật tu tiên cho người phàm thì cũng chỉ là người phàm theo đuổi danh lợi mà thôi.

Lão Cổ mở mắt ra:

– Nói như vậy thì ngược lại cậu có vẻ là người bí hiểm. Tiên nhân không thể nhập thế được, cách nói của cậu không phải là đúng hết.

Hạ Tưởng bật cười:

– Lão Cổ, ngài đi học đạo thì phải nộp bao nhiêu học phí?

– Không nhiều lắm, chỉ 30 ngàn tệ.

– Triệu Nhị là tiên nhân?

– Đúng vậy, pháp thuật của đại sư Triệu cao siêu đến mức thành tiên rồi.

Xem ra lão Cổ rất tin tưởng, đã dấn thân vào trong đó.

Hạ Tưởng lại cười:

– Tiên nhân là theo đuổi trường sinh không màng danh lợi. Nếu như đại sư Triệu thật sự đã thành tiên thì chắc hẳn đã bay đi, còn ở lại trần gian để làm gì? Còn lưu luyến tiền bạc ở trần gian sao? Tiền bạc là vật của người phàm tục.

Lão Cổ xua tay:

– Không đúng, không đúng! Tiền bạc ai cũng thích cả, kể cả tiên nhân cũng vậy. Bằng không, bằng không…

Hạ Tưởng liên tục lắc đầu:

– Chó thích xương thì cảm thấy con người cũng thích, cho nên mới đem khúc xương giấu đi.

Lối suy nghĩ nghịch hướng của Hạ Tưởng trong chốc lát chọc cười được lão Cổ, ông ta bật cười:

– Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta nói không lại cậu, cũng không chơi lại lão Ngô và lão Phó, lần này xem như đã bị các lão già này chơi xỏ rồi.

Lão Cổ rốt cuộc cũng có ý quay về, thực ra Hạ Tưởng đã sớm đoán được, các ông cụ đều là những nhân vật lão luyện đến thành tinh rồi, luôn án binh bất động, chỉ đợi lão Cổ ra tay. Xem ra cũng là chiêu của ông cụ Ngô, chính là muốn thử xem lão Cổ có phải vì quan hệ của Thủ tướng mà dần xa cách với ông ta hay không.

Suy cho cùng Lão Cổ cũng không có dụng ý cao thâm như ông cụ Ngô.

Vào đến nhà, ngồi xuống, lão Cổ đi rửa mặt, tinh thần cũng đỡ hơn nhiều, còn cười nói:

– Cháu gái của lão Phó cũng bị chụp hình, lão ta ngã bệnh rồi, thật không thể nhịn được, giả vờ không biết, chờ tôi châm lửa. Một đám lão già dối trá, lão cáo già.

Sự việc đã rồi, lão Cổ mới hiểu được tiền nhân hậu quả của sự việc cũng không quá muộn.

Hạ Tưởng liền nói:

– Con mới là người bị chơi xỏ, các cụ nhìn thấy con bị người khác ức hiếp, thiếu chút nữa là không chống đỡ nổi, cũng không có một ai đứng ra giúp đỡ, chỉ trơ mặt đứng nhìn thấy chết mà không cứu thật khiến cho người ta đau lòng. Vẫn là ông tốt, nếu ông không ra tay giúp đỡ, e rằng con bây giờ đã thật thê thảm.

Lão Cổ xua tay:

– Được rồi, cậu cũng đừng quá nịnh ta, ta làm sao biết cậu có kết hợp với lão Ngô diễn trò cho ta xem hay không?

– Ông nội!

Cổ Ngọc không chịu được:

– Lúc ấy Hạ Tưởng cũng đã mẻ đầu sứt trán, thiếu chút nữa là sụp đổ, ông còn nói lời châm chọc nữa, ông còn có lòng yêu quý anh ta không vậy?

Lão Cổ bất đắc dĩ lắc đầu:

– Cái con bé này, ta thì làm sao? Con bị người khác bán đứng rồi, mà còn đứng một bên vừa đếm tiền vừa nói sao ít tiền vậy. Đúng là khờ quá.

– Con tự nguyện!

Cổ Ngọc bĩu môi quay người đi ra.

Lão Cổ lấy lại vẻ mặt nghiêm túc:

– Ta chỉ nói vậy thôi, cũng biết là cậu không thể nào cùng lão Ngô diễn trò rồi, sự việc gây ra quá ồn ào, có người muốn dồn cậu vào chỗ chết.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ nói:

– Con đàng hoàng như vậy, đâu có đắc tội ai, chẳng qua là đã không may trở thành điểm tựa trong cuộc đấu tranh của các cấp cao, nói vậy, sau này cũng không được sống yên ổn rồi.

Lão Cổ gật đầu:

– Cậu hiểu được thì tốt.

Lại xua tay:

– Cũng không phải nói là không được sống yên ổn, nếu cậu trở thành điểm tựa trong cuộc đấu tranh của các cấp cao thì một bên là muốn hủy diệt cậu, còn một bên là muốn bảo vệ cậu, chỉ cần bản thân cậu đủ cứng rắn thì lúc đó cũng là cơ hội tốt.

– Như vậy cũng phải nhờ vào sự quan tâm của ông rồi.

Hạ Tưởng lượn lờ một vòng, cuối cùng cũng đi vào trọng điểm.

Lão Cổ cười ha hả:

– Lão Ngô là một lão dối trá, cậu là thằng nhóc tinh quái. Cậu nói thử xem, giữa cậu và Thủ tướng càng đi càng xa, tại sao ta phải quan tâm đến sự trưởng thành của cậu?

Hạ Tưởng nhìn ra bên ngoài, khu vườn vào đầu mùa hè bừng bừng sức sống, gió nhẹ thoáng qua, khiến cho tinh thần của con người thấy sảng khoái, thoáng chốc như trở về thời gian đầu mới quen biết lão Cổ.

– Mặc kệ là thế lực gia tộc hay là thế lực bình dân, chỉ cần một lòng vì công, chấp chính vì dân thì làm gì có thành kiến bè phái? Lão Cổ, con muốn hỏi ngài một câu. Những năm chiến tranh kháng Nhật, Đảng Quốc Dân là đại diện cho giai cấp tư sản, Đảng Cộng Sản đại diện cho giai cấp vô sản, họ đều bảo là đại diện cho lợi ích của nhân dân. Nhưng chủ lực kháng chiến thực sự là ai? Ai đã kháng chiến với bọn Nhật và phải hy sinh nhiều nhất để giành thắng lợi cuối cùng?

Ánh mắt lão Cổ sáng ngời nhìn Hạ Tưởng mà không nói gì, chỉ mỉm cười đầy thâm ý.

Buổi trưa, Hạ Tưởng ở lại dùng cơm, lão Cổ không biết tại sao lại nói lại quá trình lần đầu quen biết Hạ Tưởng, bây giờ hồi tưởng lại, trong nháy mắt đã 10 năm trôi qua.

Có lẽ là do cao hứng, lão Cổ gần như uống say, đã nói không ít chuyện, nhưng Hạ Tưởng biết lão Cổ không có say. Bởi vì khi hắn hỏi về thế cục của các cấp cao trong Trung ương, ví dụ như quân đội ủng hộ bên nào thì lão Cổ tránh không trả lời, giả vờ như không nghe thấy.

Hạ Tưởng thực ra cũng biết là không nên hỏi, nhưng chỉ là nhất thời cao hứng, vì muốn thử xem nguyên tắc của lão Cổ, lão Cổ không trả lời cũng khiến cho Hạ Tưởng hiểu được một điều, lão Cổ xem ra lỗ mãng, thực ra cũng là người có tâm cơ. Lúc ở buổi tiệc trà đã nổi cơn giận dữ, cũng có phần là diễn kịch.

Nhân vật chính trị, ai cho rằng họ đơn giản, thực ra đó gọi là dùng ánh mắt đơn giản để nhìn vấn đề, đánh giá theo vẻ bên ngoài.

Gặp mặt lão Cổ, Hạ Tưởng đã thu hoạch được không ít, ít ra hắn cũng biết được lão Cổ vẫn luôn ủng hộ hắn, càng khiến cho lòng hắn thêm vững chắc. Sau khi đi đến chức Phó tỉnh nếu muốn tiếp tục đi lên mà không có sự ủng hộ của quân đội thì đừng hòng đi được xa hơn, thậm chí còn không thể cất bước được.

Nhưng sự việc trong bữa tiệc trà cũng đã tiết lộ ra một tin tức chính là: Sức nắm giữ quân đội của Tổng bí thư còn chút khiếm khuyết, sự uy phong lúc đó của lão Cổ không chỉ là cho một bộ phận người thấy, mà là cho toàn bộ mọi người đều nhìn thấy.

Trong các tầng lớp cấp cao, trên ý tưởng đoàn kết ổn định, thì càng như núi sông hội tụ, dòng nước chảy xiết, cuồn cuộn không ngừng, chẳng qua là không để cho người ngoài biết mà thôi.

Buổi chiều, Hạ Tưởng chuẩn bị về Tần Đường, bắt tay vào tiến hành việc điều chỉnh nhân sự lần thứ hai, không ngờ còn chưa bắt đầu liền nhận được điện thoại của Cổ Thu Thật.

Giọng điệu của Cổ Thu Thật giống như không khí của giai đoạn cuối xuân đầu hạ vậy, có một chút hờ hững:

– Hạ Tưởng, nghe nói anh đang ở Bắc Kinh? Có thời gian đến uống trà không?

Tin tức của Cổ Thu Thật nhanh nhạy thật, Hạ Tưởng liền nói:

– Bí thư Cổ đã hẹn thì không dám từ chối, ngài cứ nói địa chỉ, tôi sẽ đến…

– Quán trà Nhân Gian Tiên Lộ!

Nhân gian làm gì có tiên lộ? Hạ Tưởng lắc đầu cười, nên gọi là Nhân gian thiên lộ thì thích hợp hơn, là con đường thông thiên thẳng tiến đến quyền lực. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chủ tiệm trà cố ý không gọi là Nhân Gian Thiên Lộ là vì sợ hiểu lầm.

Vùng đất Bắc Kinh, đúng là có quá nhiều thị phi.

Quán trà Nhân Gian Tiên Lộ có phong cách rất giống cảnh tiên, nhìn sơ qua giống như một đạo quán, nhìn kĩ lại, có một đôi câu đối treo trên cao, vế đầu là “Nhân gian có tiên lộ” còn vế sau là “Trên đời vô chân nhân”.

Hạ Tưởng thầm khen một tiếng “tuyệt”.

Tới gian phòng ở tầng hai, gõ cửa đi vào, hắn bỗng ngẩn người ra, hai người trong phòng, một đang ngồi trên ghế đọc sách chính là Cổ Thu Thật, còn người kia đang đứng, đang thưởng thức những bức tranh phong cảnh ở trên tường.

Tuy nói Hạ Tưởng và ông ta không mấy quen, nhưng chỉ nhìn bóng dáng phía sau thì có thể nhận ra, ông ta đúng là Trịnh Thịnh!

Cổ, Trịnh hai người đồng thời xuất hiện trong lúc phong ba đã được dẹp yên, Thôi Hướng lại vừa chết, Hạ Tưởng đã biết, tất nhiên phải có thâm ý sâu sắc!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 14/12/2017 11:36 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Mảnh đất lắm người nhiều ma - Tác giả Nguyễn Khắc Trường
Giữa lúc Tùng đang được người ta sốt sắng đưa ra tính toán như vậy, thì bây giờ Tùng mới chếnh choáng về đến nhà. Không rượu không chè, nhưng đầu óc Tùng đang bàng hoàng ngơ ngẩn về cuộc họp đã bị phao tin, bị xuyên tạc, về ánh mắt bừng cháy và những lời hào hển của Minh. Bà Sang đang...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện sex Full Truyện xã hội
Quan Trường – Quyển 5
Nhưng thật không may, khi tôi tới hội trường của trường đại học Trung Sơn, bất cẩn nghe được bài diễn thuyết của Giáo sư Trình, tôi mới phát hiện ra được Giáo sư Trình không chỉ bất mãn với việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến mà còn bất mãn đối với tôi. Hơn nữa trong...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Dân buôn đồ âm
Những đầu người này đều dính đầy máu tươi, hai mắt trợn lên, không có tròng đen, lạnh như băng nhìn tôi chằm chằm, toát ra oán khí cừu hận vô tận. Đại não tôi lập tức cảm thấy thiếu oxy, suýt nữa bị dọa kêu lên thành tiếng. Có điều, trong lòng tôi biết rõ, hình ảnh trước mắt chỉ là...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện sex Ma Quỷ Tuyển tập Dân buôn đồ âm
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba