Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 13 » Phần 91

Quan Trường - Quyển 13

Phần 91

Lâm Tiểu Viễn tuy có cha là Giám đốc Sở kiểm sát, trong thời đại con ông cháu cha này, thì đây thực sự có ưu thế trời sinh, nhưng Hoàng Nghĩa cũng không cho không, cấp trên không ai có thể mới hơn 30 tuổi đã đảm nhiệm Phó tổng Tập đoàn hóa dầu quốc gia tỉnh Tương?

Tuy nhiên đơn thuần chỉ dựa vào con ông cháu cha mà nói, Hoàng Nghĩa không sánh bằng Lâm Tiểu Viễn. Nhưng nghe nói ông nội Hoàng Nghĩa cũng là người rất có uy thế, có thể lấy ông nội y đè đầu cha Lâm Tiểu Viễn.

Bất luận thế lực của ai mạnh hơn ai, vấn đề ở đây là Lâm Tiểu Viễn có hung hăng đi nữa cũng không nên đánh mù mắt Hoàng Nghĩa, hơn nữa lại là trong Cục công an, trước mắt bao người, cho dù cha y là Chủ tịch tỉnh Tương Giang cũng không thể thu dọn hậu trường cho êm đẹp được.

Vả lại bản thân Lâm Tiểu Viễn vốn dĩ có chút chuyện xấu, nếu bị bới móc ra thì đừng mơ bước ra khỏi Cục Công an…

Thái Giang Vĩ biết rõ mọi việc liên quan đến Lâm Tiểu Viễn nhưng không nói ra, nếu muốn nói sự thật thì y cũng biết trên người Lâm Tiểu Viễn còn một vài vết nhơ không thể nào xóa sạch, chưa nói đến chuyện lúc đó y muốn hạ độc thủ với A Tín, còn muốn bỏ thuốc mê hãm hiếp a Tín, trước đây y cũng đã từng làm chuyện đồi bại với phụ nữ, Lâm Hoa Kiến lần này trở về chắc không phải là để giúp Lâm Tiểu Viễn phi tang những tàn dư mà y đã gây ra đấy chứ?

Tất nhiên Thái Giang Vĩ càng biết rõ hơn, nếu y dám đem những chuyện xấu của Lâm Tiểu Viễn phanh phui ra, có lẽ đến tính mạng cũng không giữ nổi, người ở trên sẽ nghĩ cách dồn y vào chỗ chết, làm gì còn đường sống… vốn dĩ Thái Giang Vĩ đưa ra dự tính xấu nhất là mất chức quan nhưng có thể bảo toàn mạng sống, chỉ cần không mở miệng phát ngôn bừa bãi, không tùy tiện cắn người, uy hiếp đến tính mạng thì cũng không tính là ngộ sát, cùng lắm là cách chức, bồi thường ít tiền, sau khi giũ áo ra đi thì y vẫn tiêu diêu tự tại.

Nhưng thật không ngờ, tên Lâm Tiểu Viễn làm sao lại phát điên lên mà đánh Hoàng Nghĩa đến mù mắt, dùng một câu để diễn tả thật đúng là tự gây nghiệp chướng thì không thể sống!

Còn đôi mắt mù của Hoàng Nghĩa về sau, làm sao có thể sống với nửa đời còn lại, chắc chắn nằm ngoài suy nghĩ của Thái Giang Vĩ, y là Cục trưởng Cục Công an nên nhìn nhận vấn đề cũng khác với người bình thường, bởi vì Hoàng Nghĩa một khi đã mù thì sự việc sẽ không khống chế được.

Hoàng Nghĩa hiển nhiên biết rõ nội tình của Lâm Tiểu Viễn, trước khi không xé rách mặt, anh tốt tôi tốt mọi người cùng tốt, bây giờ không chỉ mặt xé rồi, mắt cũng mù, tự nhiên sẽ bêu rếu ra để cả hai đều xấu mặt, hơn nữa nói không chừng còn lòi ra nhiều việc nữa.

Hoàng Nghĩa chơi Lâm Tiểu Viễn, mặt ngoài thì Thái Giang Vĩ không có việc gì nhưng dường như có lợi cho y, dù sao thì Thái Giang Vĩ cũng rất nham hiểm, là con cáo già trong giới quan trường, y biết rõ hai chú chó này là bạn bè, vì không có mồi, chỉ cần có khúc xương là trở mặt thành thù, con người cũng vậy thôi, lúc vui thì anh em ngon ngọt, lúc tức giận thì đánh đấm, đấu đá nhau, hận không thể đầu rơi máu chảy

Hoàng Nghĩa vừa mới khơi ra chuyện của Lâm Tiểu Viễn, thì Lâm Tiểu Viễn đừng mong ra được cổng Cục Công an, cho dù cha là Giám đốc sở cũng vô dụng thôi. Nhưng Lâm Tiểu Viễn sẽ không ngồi đợi người ta cắn bậy, vì muốn giảm bớt tội lỗi và lật tẩy Hoàng Nghĩa, trong lúc điên cuồng, nhân tiện bóc mẻ những việc đáng xấu hổ của Cổ Lâm Cách, tất cả những cái hủ bại trong chốn quan trường, nói không chừng cũng bị lộ ra hết.

Thái Giang Vĩ gần như muốn cung khai rồi, vì có một số chuyện không thể công khai, một khi công khai ra sẽ liên quan đến mạng người, càng làm càng lớn chuyện, cuối cùng giải quyết không xong thì bao nhiêu người dính vào đều sẽ bị chết chùm.

Giống như một đám người bị chìm xuống nước, nếu như ôm lấy nhau, càng níu càng chặt, cuối cùng ai cũng đừng hòng sống xót, chết đuối cả bầy.

Thái Giang Vĩ chấp nhận mất chức quan chịu phạt cũng được, nhưng không muốn bị lôi theo, chìm đến sâu không thấy đáy vực sâu, y bỗng nhảy lên, hét to một tiếng:

– Tôi muốn gặp Cục trưởng Trần! Tôi có lời muốn nói!

Cục Công an thành phố Tương Giang không ít cảnh sát, đều cho rằng, hôm nay Cục Công an thành phố, từ trước tới nay đây là ngày lộn xộn nhất, cách nói này nhận được sự tán thành của lão Vương vì ông là người trông cửa ở đây gần mười năm rồi, đối với việc trong Cục thì ông là người rõ nhất.

Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 13 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-13-full/

Việc này bắt đầu, không có điềm báo đặc biệt, nếu như xem cơn dông tố bất thình lình này là nguyên nhân của cuộc lộn xộn này thì bất công quá, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong cơn dông tố mãnh liệt thì hành vi và lòng người cũng dễ mất kiểm soát.

Thực ra ngay từ đầu Lâm Tiểu Vĩ cũng khá tốt, cũng không mất bình tĩnh, tự nhiên, nhàn nhã ngồi trong văn phòng, uống trà, đọc báo, xem ti vi, không hề đếm xỉa đến việc mình đang bị tạm giữ, dù sao thời điểm đến sẽ được thả ra, giữ y làm gì?

Việc đãi ngộ Lâm Tiểu Viễn cũng không tồi, sắp xếp cho y một phòng dành cho khách, có bộ ghế sô pha bằng da thật, không gian yên tĩnh, có trà, báo, ti vi, đầy đủ tiện nghi, có vẻ không giống với tạm giữ mà giống làm khách, cũng vì Trần Tập Minh nể mặt y, cảm thấy rất hài lòng.

Là công tử của Giám đốc Sở kiểm sát, không chỉ thành phố Tương Giang mà cả tỉnh Tương ai dám không nể mặt? Hạ Tưởng dù là nhân vật số một trong Ủy ban Kỷ luật, cũng không phải là người địa phương, dù là một con rồng, đến đây cũng phải có chiếu ngồi, đừng nghĩ rồng cuốn hổ chồm, gây sức ép khơi dậy sóng to gió lớn.

Ngay cả Trịnh Thịnh là nhân vật số một trong Tỉnh ủy, đến Tương Giang mấy năm rồi mà tình hình ở đây cũng như xưa, chẳng có thay đổi gì rõ nét, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như Hạ Tưởng mà muốn thay đổi hiện trạng ư? Thật là không biết lượng sức!

Lâm Tiểu Viễn nghĩ đến chỗ đắc ý, bên mép lộ dáng vẻ cười đùa, giễu cợt lắc lắc đầu, lật tờ báo ào ào, để chứng tỏ y tồn tại và không hề gì, chính là muốn để những người cảnh sát xung quanh hiểu được y mặc dù ngồi ở Cục Công an nhưng không phải phạm nhân, mà là khách quý.

Vẻ mặt của những người cảnh sát bên cạnh không chút biểu cảm, cũng phớt lờ việc Lâm Tiểu Viễn khoa trương và làm ra vẻ, chỉ có chút hơi lơ là nhiệm vụ đó là thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm mưa dông bên ngoài, lúc này trên khóe mắt mới hiện lên nét vui cười, cũng không biết anh ta đã mất đi hồi ức gì trong dông tố.

Lâm Tiểu Viễn xem xong năm tập báo, uống hết 3 tách trà và xem chương trình trai tài gái giỏi được nửa tiếng, khi thực sự vô vị mới đứng lên uốn uốn lưng, thầm nghĩ chi bằng bây giờ thả y ra, đi dạo một vòng trong Cục, nhiệm vụ của Trần Tập Minh đã hoàn thành, Hạ Tưởng mặt mũi cũng có rồi, y cũng trả giá cho cái chết của A Tín, mọi việc đã đâu vào đấy, đều vui vẻ, chẳng phải đã xong việc sao?

Nghĩ như vậy, y liền đi tới cửa, nhìn về hướng hành lang, vừa lúc thấy Hoàng Nghĩa bước nhanh như bay lại, Lâm Tiểu Viễn còn buồn bực, không phải phân biệt đối đãi không cho gặp mặt sao, làm sao mà Hoàng Nghĩa có thể tự do đi lại như vậy?

Hoàng Nghĩa cả người ướt như chuột lột, vội vàng bước đến, vừa đến liền nói:

– Không hay rồi, Tiểu Viễn, Cổ Lâm Cách đã bán đứng chúng ta, y khai trên xe cậu có ma túy, còn nói lúc đó cậu muốn hãm hiếp con Tín, còn đổ thuốc cho Tín, và khơi ra tất cả những chuyện trước đây nữa… lúc nãy chính mắt tôi trông thấy Cổ Lâm Cách chỉ vật chứng trên xe cậu và thùng xe của cậu cũng bị mở ra rồi.

Lâm Tiểu Viễn chỉ cảm thấy một tiếng “đùng” trong đầu, làm sao có thể? Người y không yên tâm nhất chính là Hoàng Nghĩa, cho rằng trong chừng đó người thì duy chỉ Hoàng Nghĩa mới có thể bán đứng y, bởi vì con người Hoàng Nghĩa rất thực tế, ưa nịnh bợ, không ngờ lại là Cổ Lâm Cách!

Lại nghĩ, tại sao không phải người khác đến thông báo cho y mà là Hoàng Nghĩa cơ chứ? Người khác đều không thể tự do đi lại, tại sao Hoàng Nghĩa là đặc biệt? Lâm Tiểu Viễn và Hoàng Nghĩa mặc dù có giao tình với nhau, có khả năng là sẽ hợp tác với nhau, nhưng vì Dương Diêu Nhi nên có thái độ thù địch với Hoàng Nghĩa.

Hoàng Nghĩa cũng xuất phát từ lòng tốt, nhờ quen với một tên Đội trưởng, được dẫn đi xem hiện trường, biết được chút ít tình hình, thăm dò được tin tức nội bộ, nên cấp tốc chạy đi thông báo cho Lâm Tiểu Viễn biết, không ngờ Lâm Tiểu Viễn lại nghi ngờ lòng tốt của Hoàng Nghĩa, gã liền giận:

– Tiểu Viễn, đừng nghĩ hảo tâm của tôi là lòng lang dạ thú, tôi chỉ muốn đến thông báo cho cậu để chuẩn bị tâm lý trước.

Lâm Tiểu Viễn chớp mắt, không biết nghĩ cái gì, cười nhạt một tiếng:

– Trong xe tôi có cái gì, Cổ Lâm Cách làm sao biết được? Tôi lại không có nói cho y. Trong nhóm chúng ta chỉ có mình cậu biết.

Hoàng Nghĩa sửng sốt:

– Tiểu Viễn, cậu có ý gì? Hoài nghi tôi mật báo? Tôi không có đê tiện như vậy!

– Nhưng chưa chắc…

Lâm Tiểu Viễn kéo dài giọng,

– Cổ Lâm Cách và tôi không thân như vậy, việc trước kia của tôi, gã làm sao hiểu rõ? Tuy nhiên tôi nghe nói, gã và cậu rất thân.

Hoàng Nghĩa giận dữ:

– Tiểu Viễn, ý của anh là nói tôi đã kể cho Cổ Lâm Cách và gã đã bán đứng anh phải không? Nói bậy!

– Đừng có diễn kịch trước mặt tôi nữa, họ Hoàng kia, không phải cậu thì có thể là ai? Tại sao không phải Cục trưởng Thái đến nói cho tôi biết, cũng không phải người khác, mà chính là cậu. Trong nhóm chúng ta, chỉ có cậu là sự tình nhẹ nhất, cậu hà tất gì bán đứng chúng tôi.

Hoàng Nghĩa tức giận không thể kiềm chế được, giơ tay đánh Lâm Tiểu Viễn:

– Làm ơn mắc oán…

Lâm Tiểu Viễn lửa giận bừng bừng, càng nhìn càng cảm thấy Hoàng Nghĩa đáng giận, vung tay liền đánh:

– Ngụy quân tử, cắm sừng, tiểu nhân!

Hoàng Nghĩa bị mắng mà tức, xông lên trả đòn, sau một hồi, Hoàng Nghĩa không phải là đối thủ của Lâm Tiểu Viễn, bị đánh ngã xuống sàn nhà, khéo thế nào mà mắt đụng cạnh bàn, lập tức máu chảy đầm đìa.

Sự việc phát triển theo hướng mất kiểm soát, hơn nữa vượt ra ngoài dự đoán, càng mãnh liệt, càng rộng hơn, sau mọi chuyện Hạ Tưởng cũng lắc đầu cười bất đắc dĩ, thở dài, đến nước này thì làm người tốt cũng khó mà làm người xấu cũng không xong.

Kẻ xấu có dễ làm không, đương nhiên không cần phải đưa ra kết luận, có điều đối với Diệp Thiên Nam mà nói, người này chưa bao giờ có khái niệm người tốt, kẻ xấu, bởi vì trong mắt của y, việc truy danh trục lợi là bản tính của con người, chỉ cần đạt được mục đích rồi thì thủ đoạn và quá trình cũng không quan trọng.

Đương nhiên, phải giữ vững một số nguyên tắc, điểm mấu chốt cơ bản phải có, trừ cái này ra thì xem bản lĩnh cao thấp của mỗi người.

Đối với Hạ Tưởng, y rất căm phẫn về việc huy động lực lượng đi bắt mấy tên Thái Giang Vĩ, Lâm Tiểu Viễn đem về Cục Công an thành phố, bởi vì sự tình gây huyên náo dư luận xôn xao không nói, còn lan truyền trên internet, khiến cho y phải đưa ra quyết định thật nhanh, biến Thái Giang Vĩ trở thành phần tử bỏ đi!

Thái Giang Vĩ thuộc hệ thống của y, mặc dù không phải là nhân vật có ảnh hưởng lớn nhưng là một Cục trưởng Công an, bỏ đi cũng đáng tiếc.

Đáng tiếc cũng hết cách rồi, dù sao cũng cần có người đứng ra gánh tội mới được, mạng người quan trọng hơn hết, không thể tùy tiện kết án. Hi sinh Thái Giang Vĩ, bảo toàn Lâm Tiểu Viễn cũng xem như thỏa đáng nhất rồi.

Dù sao Hạ Tưởng cũng đạt được mục đích của mình, hắn uy phong rồi, Trịnh Thịnh cũng được lợi, có thể cất nhắc người của mình đảm nhiệm Cục trưởng Công an, đấu tranh chính trị chẳng phải là nhằm đá văng người khác ra rồi đưa người của mình lên hay sao?

Một tên Thái Giang Vĩ không là cái gì, sau này có thể tìm người khác.

Diệp Thiên Nam vốn đang để tâm nhìn ngắm ấm trà Tử Sa, khi y nghe được tin Lâm Tiểu Viễn vì cố ý đả thương người mà bị Cục Công an thành phố chính thức tạm giam hình sự, lỡ tay làm rơi vỡ bình Tử Sa, hốt hoảng đứng tại chỗ, trong lòng bỗng nhiên mãnh liệt trỗi dậy dự cảm sắp có điềm xấu!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 22/12/2017 11:36 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần lặng lẽ hít một hơi dài, ngẩng đầu, nhíu mày lại, nói: Vú Vương, bà thấy đấy... trong khoảng thời gian ngắn này Nhược Khê sẽ không trở về đâu... Vú Vương kinh ngạc há hốc mồm: Câu này... đã xảy ra chuyện gì sao? Dương Thần cũng không giấu diếm, đem chuyện buổi sáng ngày hôm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 3
Tiếng sói hú bỗng thưa đi, tôi ngó ra ngoài tường, lũ sói từ triền núi đi xuống gần chùa mỗi lúc một đông. Có vài con đi qua đi lại giữa các bức tường đổ, có lẽ chúng nhìn thấy ánh lửa ở trong này nhưng không dám tự tiện hành động khi chưa có hiệu lệnh của vua sói, chỉ dám đi quanh ngôi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Miêu Nghị – Quyển 10
Giẫm chân tại chỗ? Miêu Nghị nhướng mày, lo lắng. Đại ca, đừng nói chuyện của ta nữa, nói một chút chuyện của ngươi và Lão Bản Nương kia đi... Thấy Miêu Nghị lại lộ ra bộ dạng muốn ăn thịt người, Bát Giới lập tức cảnh giác nói: Đại ca, ngươi cũng đừng mất hứng, nếu đổi thành...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba