Thậm chí lửa giận của hắn so với Lý Đinh Sơn còn lớn hơn!
Ngay trước mặt Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân, Lý Đinh Sơn – một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh hàng đầu, lại đập bàn, hơn nữa còn không kìm nổi giận dữ đứng phắt dậy, toàn thân run bắn, giọng nói cũng phát run mà nói ra trước mặt mọi người một sự thật gây chấn động lòng người.
– Trần Thu Đống trong thời gian đảm nhiệm chức vụ Chánh văn phòng Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, đã nhận số tiền hối lộ mấy triệu nhân dân tệ của mấy Chủ tịch doanh nghiệp nhà nước tỉnh Tề. Hơn nữa cuộc sống cá nhân của Trần Thu Đống rất sa đọa, y có quan hệ bất chính với một nhân viên mát xa nữ trong thời gian dài. Điều khiến người ta phẫn nộ nhất chính là đồng chí Trần Thu Đống còn có một sở thích đặc biệt – thích con gái vị thành niên! Chính vào một tuần trước, ngay trong thời gian ban Tổ chức cán bộ sát hạch Trần Thu Đống, y đã có quan hệ nam nữ bất chính với một nữ sinh trung học còn chưa đủ tổi vị thành niên trong khách sạn mà y đã ở trong một thời gian dài. Y thân là cán bộ cấp cao của Đảng, biết rõ chơi gái vị thành niên là phạm pháp mà vẫn cứ làm, lấy giá trị một chiếc điện thoại iphone để quan hệ với một nữ sinh trung học. Hơn nữa lại là một cô bé còn ít tuổi hơn cả con gái y, là chuyện mà là con người không ai nỡ làm!
Khâu Nhân Lễ nheo mắt, vẻ mặt kinh hoàng.
Tôn Tập Dân vô cùng phẫn nộ, không biết là do chân tướng sự việc mà phẫn nộ hay là phẫn nộ vì Lý Đinh Sơn không thức thời – dù sao gương mặt y cũng biến sắc hoàn toàn.
Hai tay Hạ Tưởng rút từ trên bàn xuống ôm lấy đôi vai. Những người quen thân với hắn đều biết rằng Phó bí thư Hạ đã nổi giận, hơn nữa cơn giận cũng không nhỏ.
Hai tay Chu Hồng Cơ xếp chéo lên nhau trên bàn, ánh mắt đảo đi đảo lại không ngừng, trong ánh mắt cũng mơ hồ biểu lộ cơn giận không thể nào kiềm chế.
Hà Giang Hải thậm chí còn siết chặt nắm tay, xem ra chỉ muốn lao lên đấm một quả vào mặt Lý Đinh Sơn.
Mà nụ cười mãi mãi không tắt của Liêu Đắc Ích cuối cùng cũng đông cứng lại, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 15 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-15-full/
Ngay lúc Lý Đinh Sơn vừa mới bắt đầu mở miệng nói ra hành vi dơ bẩn của Trần Thu Đống, trong lòng Hạ Tưởng có một tiếng thở dài thườn thượt bất đắc dĩ. Phó chủ tịch tỉnh Lý đã đắc tội với người ta rồi, không phải một người, mà là một đám người, là tất cả những người ủng hộ Trần Thu Đống, thậm chí còn gồm cả Trưởng ban Tổ chức cán bộ Liêu Đắc Ích. Bởi vì lời nói của ông ta còn mang một tầng nghĩa khác, đó chính là … Ban Tổ chức cán bộ không biết nhìn người!
Sự việc của Trần Thu Đống hoàn toàn có thể giải quyết ở hậu trường, càng không cần thiết phải lôi ra trước mặt tất cả mọi người. Đặc biệt là làm mất mặt y trước mặt đông người, lại chính ở hội nghị thường vụ. Người mất mặt là Trần Thu Đống, nhưng đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Người đề bạt đưa Trần Thu Đống lên nhậm chức, và tất cả các Ủy viên thường vụ ủng hộ việc được Trần Thu Đống đề bạt cũng đều bị Lý Đinh Sơn giễu cợt trước mặt mọi người.
Lý Đinh Sơn quá xúc động mà phẫn nộ, quá nông nổi.
Nhưng nghe đến cuối cùng, Hạ Tưởng cũng không thể nào kiềm chế nổi cơn giận dữ. Không thể phủ nhận, đã trải qua nhiều chuyện, đã chìm nổi lâu trong chốn quan trường, đã thấy nhiều chuyện xấu xa, bẩn thỉu trong quan trường, mức độ dung thứ của Hạ Tưởng cũng cao hơn rất nhiều so với trước kia. Đối với những cán bộ có quan hệ bồ bịch bất chính thì hắn cũng chỉ nhắm mắt cho qua, dù sao có lúc cũng không thể hoàn toàn trách cán bộ, con gái thời nay có quá nhiều người không có lòng tự trọng.
Nhưng vấn đề tác phong sống phải có một điểm dừng, chơi gái vị thành niên là một điều bẩn thỉu mà Hạ Tưởng không thể nào chấp nhận được!
Y thực sự là thứ cặn bã trong đám cán bộ rác rưởi.
Lý Đinh Sơn càng nói càng dõng dạc, gần như thoát khỏi sự phẫn nộ… Nhưng y còn chưa nói hết đã bị Chu Hồng Cơ ngắt lời một cách thẳng thừng:
– Phó chủ tịch tỉnh Lý, vấn đề thẩm tra tác phong sống của cán bộ Đảng viên là trách nhiệm của Ủy ban Kỷ luật. Ông thân là Phó chủ tịch tỉnh, trước tiên chưa nói những lời ông nói là thật hay là bịa đặt, cũng không truy cứu nguồn gốc thông tin của ông có đúng hay không. Tôi chỉ cần nói với ông một sự thật, trước khi Ủy ban kỷ luật vẫn chưa đưa ra kết luận, sự chỉ trích nhằm vào bất cứ cán bộ nào cũng đều không phải là kết luận cuối cùng.
Chu Hồng Cơ thật không đơn giản… Hạ Tưởng cũng phải công nhận sự bình tĩnh và mạch lạc của Chu Hồng Cơ. Y đã phản bác một cách chính xác vào đúng những chỗ hiểm của Lý Đinh Sơn, hơn nữa lại gần như hoàn toàn kín kẽ.
Đương nhiên, theo hiểu biết của Hạ Tưởng về Lý Đinh Sơn, hắn tin những lời Đinh Sơn nói từng câu từng chữ đều là thật. Nhưng vấn đề là hắn tin cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù Khâu Nhân Lễ cũng hoàn toàn tin tưởng như vậy cũng chẳng ích gì. Bởi vì muốn chỉ ra sai sót của một cán bộ Đảng viên, đặc biệt là người đảm nhiệm chức vụ then chốt trong một đơn vị quan trọng như Trần Thu Đống, tuy rằng cấp bậc không cao lắm, nhưng vị trí rất quan trọng, chắc chắn phải có chứng cứ rõ ràng mới được.
Nói cách khác, cho dù tất cả những người đang có mặt ai ai cũng biết hành vi nhơ nhuốc của Trần Thu Đống, cũng vẫn phải theo con đường thông thường. Việc này phải do Ủy ban Ủy ban Kỷ luật khẳng định hoặc bắt ngay tại trận mới được, nếu không lời chỉ trích của Lý Đinh Sơn chỉ là vô căn cứ.
Chu Hồng Cơ vừa nói xong, Hà Giang Hải lại lập tức theo vào:
– Phó chủ tịch tỉnh Lý mới đến tỉnh Tề nửa tháng đã thay Ủy ban Kỷ luật phá vụ án lớn. Bí thư Chu, ông phải cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Lý mới đúng. Sau này phải xin Phó chủ tịch tỉnh Lý chỉ dạy làm thế nào để làm tốt công việc của Ủy ban Kỷ luật…
Lại là Hà Giang Hải và Chu Hồng Cơ kẻ xướng người hoạ, giễu cợt và đả kích một cách vô tình đối với Lý Đinh Sơn.
– Đủ rồi.
Hạ Tưởng cuối cùng cũng nổi giận, giơ tay ném tập tài liệu trong tay lên bàn, cố ý giơ cao lên vài phần nên thanh âm vô cùng vang vọng.
– Sau khi cân nhắc kỹ càng, tôi cho rằng việc bổ nhiệm nhân sự liên quan đến Phó chánh văn phòng Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước cần phải nghiên cứu về các ứng viên lại một lần nữa.
Đã yêu cầu dừng?
Không ít người trợn tròn mắt, Phó bí thư Hạ quả thực là đã tung ra vũ khí sát thương lớn, trực tiếp yêu cầu dừng hội nghị thường vụ?
Chu Hồng Cơ lập tức ném cho Hạ Tưởng một ánh mắt đầy cảnh giác pha lẫn không cam lòng.
Còn Hà Giang Hải thì hai mắt rực cháy, dường như muốn dùng ánh mắt để đe dọa Hạ Tưởng.
– Phó bí thư Hạ có ý gì?
– Có ý gì?
Hạ Tưởng lạnh lùng đáp lại.
– Tai Bí thư Hà không tốt lắm thì phải? Tôi nói hội nghị bổ nhiệm nhân sự hôm nay tạm dừng ở đây! Có ý kiến gì, có thể trực tiếp phản ánh với Bí thư Khâu và Chủ tịch tỉnh Tôn. Dù sao trước khi tôi vẫn chưa làm rõ vấn đề của Trần Thu Đống, tôi không thể phê duyệt kế hoạch của Ban tổ chức cán bộ.
Ban Tổ chức cán bộ định ra kế hoạch nhân sự, đều phải được sự phê duyệt của Phó bí thư thì mới có hiệu lực, nếu không sẽ không phù hợp với trình tự qui định. Việc Hạ Tưởng vô cùng ngang ngược mà còn trực tiếp yêu cầu dừng hội nghị thường vụ thì không nói. Hắn còn làm cho Liêu Đắc Ích mất mặt ngay tại hội nghị, lại nói một cách rất rõ ràng với mọi người, vấn đề nhân sự là thuộc quyền lực của hắn, hắn sẽ giữ chặt trong tay không bao giờ lơi lỏng.
Hà Giang Hải bị Hạ Tưởng không chút nể mặt mà phản bác lại một câu, gương mặt lập tức biến sắc:
– Phó bí thư Hạ, nói chuyện lễ độ một chút.
Kết cấu cán bộ hội nghị thường vụ Tỉnh Tề rất đặc biệt, trừ Hà Giang Hải là người tỉnh Tề, Viên Húc Cường cũng là người tỉnh Tề, còn cả Trưởng ban Tổ chức cán bộ Liêu Đắc Ích, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hạ Lực, Trưởng ban Tuyên giáo Tẩy Hoa Văn, đều là người tỉnh Tề chính gốc. Thậm chí Phó bí thư tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh mới điều đi cũng là người tỉnh Tề, là người tỉnh Tề chính cống quản lý tỉnh Tề.
Có lẽ trung ương cũng ý thức được vấn đề trong đó, mới hạ quyết tâm làm đảo lộn bố cục tỉnh Tề – mà trước khi Khâu Nhân Lễ đến tỉnh Tề, Bí thư Tỉnh ủy cũng là do người tỉnh Tề đảm nhiệm!
Nhưng ngay cả hiện nay người tỉnh Tề vẫn chiếm một tỷ lệ rất lớn trong hội nghị thường vụ, càng cường điệu hơn nữa chính là, mấy vị Ủy viên thường vụ khu vực toàn bộ bán đảo phía Đông tỉnh Tề, bởi vì thế lực của rất khổng lồ, hơn nữa nghe nói vô cùng đoàn kết, mọi người gọi là bang bán đảo.
Theo lý mà nói trong một tỉnh không cho phép xuất hiện tình trạng tỉ lệ cán bộ là người trong tỉnh chiếm quá nhiều, nhưng cũng không biết tại sao, tỉnh Tề lại vẫn tồn tại đặc thù như vậy. Từ mười mấy năm trước, trung ương đã không còn bổ nhiệm một người Lĩnh Nam đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam, cũng là lo lắng địa phương mạnh lên khó lòng quản lý. Nhưng tỉnh Tề – nơi phát triển kinh tế mạnh mẽ đứng thứ ba lại trở thành trường hợp đặc biệt duy nhất.
Trên thực tế nếu không có sự xuất hiện của đời sau là Hạ Tưởng, hội nghị thường vụ mới của tỉnh Tề, gần như hoàn toàn gồm người tỉnh Tề, còn nghiêm trọng hơn so với tình hình hiện nay.
Rốt cuộc nguyên nhân nào khiến cho tình hình độc nhất vô nhị người Tề quản lý tỉnh Tề xuất hiện, chỉ sợ liên quan đến nội tình sâu xa.
Hạ Tưởng tuy rằng đã sớm chú ý tới sự tồn tại của vấn đề này, nhưng bây giờ không phải là lúc để đi sâu tìm hiểu chân tướng. Hắn cũng biết một điều, đó là trong bang bán đảo, trừ Hạ Lực được xem như ngoại tộc, những người khác đều có liên hệ ngầm rất chặt chẽ.
Cũng chỉ có Hà Giang Hải vô cùng chắc chắn, dám hỏi thẳng hắn nguyên do tại sao kêu dừng hội nghị.
Hội nghị thường vụ mở đến bây giờ, Hạ Tưởng phần nào đoán được một chút tình hình. Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân cũng chưa thể lôi kéo đại bộ phận Ủy viên thường vụ, một hai người đứng đầu cũng không thể tuyệt đối nắm chắc việc khống chế kiểm soát hội nghị thường vụ trong tay. Lực lượng trung gian dao động chiếm số đông, trong đó lực lượng lớn nhất không cần nghĩ cũng biết chính là bang bán đảo.
Nhưng thủ lĩnh của bang bán đảo là ai, Hạ Tưởng không thể biết được.
Hà Giang Hải tràn đầy khí thế mà trực tiếp yêu cầu Hạ Tưởng nói chuyện lễ độ một chút, chính là hành động rất không khách khí, Hạ Tưởng mỉm cười:
– Bí thư Hà, tôi nói chuyện vẫn rất lễ độ, chính ông đấy, nên để ý xem mình đã ngồi đúng chỗ chưa.
Cười thì cười, nhưng dưới nụ cười ấy của Hạ Tưởng là giọng gay gắt và trang nghiêm.
Hà Giang Hải xếp thứ sáu, tuy rằng cấp bậc giống nhau, nhưng so với địa vị nhân vật quyền lực số ba của Hạ Tưởng thì y vẫn còn kém một chút. Hạ Tưởng nếu muốn lập uy, phải hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, đương nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ vô cùng thuận lợi trước mắt. Bởi vì ngay từ khi bắt đầu hội nghị, Khâu Nhân Lễ đã giao cho hắn quyền có thể yêu cầu dừng hội nghị thường vụ bất cứ lúc nào!
So với sự đa mưu túc trí của Khâu Nhân Lễ, so với thủ đoạn nói có sách mách có chứng và cáo già của Hạ Tưởng, Hà Giang Hải thực sự vẫn còn thiếu một chút lão luyện. Mấu chốt là, quan to một bậc đè chết người, xếp trên một số trong thứ hạng cũng có thể ép người ta phải chết.
– Tôi yêu cầu dừng hội nghị thường vụ là biểu hiện của việc tôi có trách nhiệm, không cần phải ra hiệu trước với Bí thư Hà, bây giờ càng không cần báo cáo một tiếng với Bí thư Hà.
Ánh mắt Hạ Tưởng nhìn thẳng vào Hà Giang Hải, hắn đâu có e ngại uy thế mà Hà Giang Hải cố ý biểu lộ ra.
– Còn nữa, tôi còn có thể nói một cách rõ ràng với Bí thư Hà, căn cứ vào kinh nghiệm khi tôi làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh ở tỉnh Tương, tôi tình nguyện giúp Bí thư Chu điều tra rõ chân tướng sự việc xem đồng chí Trần Thu Đống có phải còn tồn tại vấn đề tác phong sinh hoạt hay không!
Hạ Tưởng một mũi tên trúng hai đích, vừa khiến Hà Giang Hải kinh sợ, lại đụng tới Chu Hồng Cơ, đồng thời còn tuyên bố trước mặt mọi người, mọi việc vẫn chưa kết thúc, hắn sẽ không bỏ qua cho Trần Thu Đống!
Gương mặt Hà Giang Hải tái xanh, đang định đứng lên, lại bị Liêu Đắc Ích nhẹ nhàng giữ chặt. Chu Hồng Cơ há hốc miệng đang muốn nói vài câu gì đó. Sắc mặt Khâu Nhân Lễ lạnh băng, tung ra một câu lạnh lùng :
– Làm loạn cái gì? Đắc Ích, sau hội nghị đến văn phòng tôi một chuyến.
Sau đó không hề để bất cứ kẻ nào có cơ hội nói, trực tiếp tuyên bố:
– Giải tán!
Một cuộc hội nghị thường vụ Tỉnh ủy tự dưng tan tành lại là cuộc hội nghị thường vụ nghị có ý nghĩa quan trọng trong cuộc sống chính trị của tỉnh Tề, đánh dấu bố cục chính trị tỉnh Tề kể từ đó sẽ bước vào thời đại tam cường.
Mà Hạ Tưởng cũng không bị thắng lợi bước đầu làm choáng váng. Bởi vì trong lúc nói chuyện với Lý Đinh Sơn sau đó, hắn rất tỉnh táo mà nhận thức được, con đường tỉnh Tề thực sự là một con đường gập ghềnh rất khó đi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |