Với cấp bậc của Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ, đi ăn ở Căng tin Tỉnh ủy, chắc chắn là khu ăn uống chuyên dành cho cấp phó tỉnh. Cũng không phải ăn ở khu chung bên ngoài. Bởi vậy, bên trong căng tin người cũng không nhiều, bởi vì đa số lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ không ăn cơm ở Căng tin.
Chu Hồng Cơ và Hạ Tưởng không hẹn mà gặp ở căng tin, hơi ngạc nhiên, sau đó liền chủ động ngồi xuống bên cạnh Hạ Tưởng. Hai người ngồi ở một chỗ yên lặng, vừa khéo có thể nhỏ giọng nói chuyện, không bị người khác chú ý.
Thật ra, cho dù có người chú ý, cũng sẽ không có người tò mò hoặc chú ý. Đến chỗ này đều là cán bộ cấp bậc cao, đều biết rõ quy củ của quan trường, cũng không làm những hành động thất thố.
Đầu tiên là tùy ý nói vài câu về món đồ ăn của căng tin. Đánh giá về sự khác biệt giữa đồ ăn của Bắc Kinh và Tỉnh Tề, sau đó Chu Hồng Cơ liền chủ động bắt đầu đề tài, nói đến đầu tư của tập đoàn Thiên Giang:
– Bí thư Hạ hẳn cũng nghe nói đến hành động của tập đoàn Thiên Giang, Cùng với đầu tư của tập đoàn Đạt Tài như cùng một khuôn… Chủ tịch tỉnh Tôn nặng bên này nhẹ bên kia, thái độ đối với tập đoàn Thiên Giang hoàn toàn khác. Nhìn thái độ của ông ta, xem ra muốn tự mình nắm dự án.
Trong lòng Hạ Tưởng hiểu rõ Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân là đồng môn, nói chính xác, y và tập đoàn Thiên Giang cũng là cùng phe cánh. Cho nên, từ lợi ích căn bản mà nói, y chắc chắn sẽ đứng ở bên tập đoàn Thiên Giang.
– Về việc của chính quyền, tôi đã lâu không chú ý, mấy năm gần đây luôn làm công tác Đảng, đối với vấn đề kinh tế, hiện tại thiếu cái nhìn toàn cục.
Hạ Tưởng không biểu lộ suy nghĩ thực sự trước mặt Chu Hồng Cơ. Hắn vươn vai cười nói:
– Nghĩ lại cũng là không tốt, mặc kệ việc giải quyết là công tác nghiên cứu thảo luận hay công tác cụ thể, đều phải quan tâm đến xây dựng kinh tế mới đúng.
Chu Hồng Cơ mắt hơi nhắm lại:
– Sao thế, Bí thư Hạ có quan tâm đến đầu tư của tập đoàn Thiên Giang?
Phó Bí thư Tỉnh ủy tuy nói quản lý Đảng, quần chúng và nhân sự, nhưng cũng không phải có khả năng một chút cũng không nhúng tay vào công việc kinh tế. Ví dụ việc quan trọng như Khâu Nhân Lễ đề nghị tập đoàn Thiên Giang đầu tư. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân thành lập tổ phụ trách liên hợp, như vậy Tỉnh ủy có thể để Hạ Tưởng ra mặt, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng phải đối ứng do một Ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch tỉnh phụ trách, với cấp bậc của Hạ Tưởng, không có gì bất ngờ xảy ra ít nhất cũng phải do Tần Khản đối ứng.
Hơn nữa, thực sự muốn thành lập tổ liên hợp, còn có thể do Hạ Tưởng là chủ, bởi vì Hạ Tưởng xếp hạng cao.
Dưới sự chị đạo theo phương châm Đảng lãnh đạo tất cả, cái Phó Bí thư Tỉnh ủy có chính là phương pháp nhúng tay vào kinh tế, duy nhất một điều kiện tiên quyết chính là, nhân vật số 1 của Tỉnh ủy ủng hộ.
Đối với các Phó Bí thư Tỉnh ủy khác mà nói, đạt được sự ủng hộ toàn lực của Bí thư rất khó, nhưng với Hạ Tưởng mà nói, cũng không có tồn tại bất kỳ vấn đề khó khăn gì. Bởi vậy, Hạ Tưởng nếu muốn tham gia vào việc của tập đoàn Thiên Giang, không phải vấn đề có thể hay không mà là muốn hay không.
– Quan tâm đến chưa nói tới, là muốn học tập, không thể để mình lạc trên bờ trong con nước lớn kinh tế thì thảm lắm.
Hạ Tưởng cười ha ha, không muốn nói chuyện sâu về tập đoàn Thiên Giang với Chu Hồng Cơ vì không có gì hay để nói. Không cần nghi ngờ gì, Chu Hồng Cơ tất nhiên là khuynh hướng về lập trường của Nha Nội, liền chuyển đề tài đúng lúc:
– Bí thư Chu, vấn đề muối của tỉnh kéo dài không ít thời gian rồi.
Kỳ thật thời gian cũng không dài mà Hạ Tưởng cố ý nói vậy, cũng là thử lập trường của Chu Hồng Cơ có buông lỏng không.
– Chứng cứ không đủ, phía Ủy ban kỷ luật cũng không thể qua loa đối với một cán bộ cấp sở…
Chu Hồng Cơ vẻ mặt không thay đổi, bỗng nhiên nói một câu đầy thâm ý.
– Về cá nhân tôi mà nói, vẫn hi vọng Bí thư Hạ quan tâm nhiều đến công tác của Ủy ban kỷ luật, cho những ý kiến quý giá.
Trong lòng Hạ Tưởng đã có chủ ý:
– Ý kiến thật không có, nhưng thật ra vừa nghe được tin tức, hi vọng có thể giúp được cho Bí thư Chu.
Chu Hồng Cơ rất có hứng thú:
– Nói ra nghe xem nào.
– Hệ thống Cục khai thác muối của Tỉnh Yến có vấn đề, tỉnh Yến đang điều tra, bảo thủ mà suy đoán, xem ra sẽ có động tĩnh không nhỏ.
Hạ Tưởng lộ tin tức trước cho Chu Hồng Cơ. Cũng là căn cứ vào hai phương diện suy xét. Thứ nhất là hệ thống khai thác muối của tỉnh Yến nếu liên quan đến hệ thống khai thác muối tỉnh Tề, sau khi sự việc thực sự xảy ra, tất nhiên cần phối hợp với tỉnh Tề. Hai là lúc này vấn đề Cục khai thác muối của tỉnh Tề, vì áp lực cấp trên mà tạm thời lâm vào cảnh bế tắc. Hắn liền cung cấp ra một suy nghĩ phá vỡ cục diện này, xem Chu Hồng Cơ có tiếp chiêu không.
Tiếp, chứng tỏ Chu Hồng Cơ mặc kệ lập trường đối với vấn đề tập đoàn Thiên Giang là gì, ít nhất đối với vấn đề Cục khai thác muối nếu lập trường kiên định là đủ rồi. Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng Chu Hồng Cơ sau khi Nha Nội đến, vẫn bắt tay ông ta rất chặt. Chỉ hi vọng Chu Hồng Cơ có thể trước sau vẹn toàn.
Không tiếp, liền cho thấy lập trường Chu Hồng Cơ thay đổi lớn, lùi bước hoặc là chuyển hướng về phía khác. Hạ Tưởng sẽ dùng con đường khác để tìm điểm đột phá, vẫn sẽ làm sự việc mở rộng thêm.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng có lý do để tin tưởng, Chu Hồng Cơ sẽ tiếp chiêu, bởi vì một người có tinh thần mạo hiểm từ trong xương sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy được. Có một khối chiến tích chói mắt gần trong gang tấc, nếu không giơ tay nắm bắt, như vậy những gì Chu Hồng Cơ đã làm trước đó mất hết ý nghĩa. Y cũng sẽ làm cho người ta giữ lại ấn tượng một người làm việc có đầu không cuối, không quá tin cậy.
Chu Hồng Cơ ao ước chiến tích, đồng thời lại yêu quý thanh danh, y nhất định sẽ nắm bắt một cơ hội phá cục duy nhất lúc này.
Hạ Tưởng thành công rồi, trầm mặc ước chừng một phút đồng hồ, Chu Hồng Cơ uống một ngụm nước nói:
– Bí thư Hạ rất quen thuộc với tình hình của tỉnh Yến, có chỗ cần tỉnh Tề phối hợp công tác. Ủy ban kỷ luật tỉnh nhất định sẽ hết sức phối hợp.
Hạ Tưởng cười:
– Nói không chừng thật sự sẽ phiền đến chỗ Bí thư Chu.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 16 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-16-full/
Buổi chiều nắng rất đẹp, đến bốn năm giờ nhiệt độ mới giảm một chút, khiến ánh nắng đỡ chói chang. Sắp đến giờ tan tầm, Ôn Tử Tuyền gõ cửa bước vào.
Vào buổi chiều, Hạ Tưởng xử lý không ít chuyện, còn bớt chút thời gian gặp Khâu Nhân Lễ, đơn giản mà nói thu hoạch trong hành trình ở Bắc Kinh. Dù sao có gặp ông cụ nhà họ Khâu, lại đang tiếp xúc chặt chẽ với Khâu Tự Phong. Có rất nhiều điều cần hắn tự mình nói với Khâu Nhân Lễ, để tỏ ra tôn trọng.
Vốn định gặp Lý Đinh sơn, cũng không may mắn, Lý Đinh Sơn lại đi kiểm tra khảo sát ở phía dưới – sau khi nhậm chức Phó chủ tịch tỉnh, Lý Đinh Sơn quả thật là vô cùng chịu khó, chưa từng nghỉ ngơi một ngày, một lòng vùi vào trong công việc – chỉ đành phải thôi.
Kỳ thật Hạ Tưởng còn có một tính toán, chính là cố ý ngồi cùng Tần Khản. Đã bảo Ngô Thiên Tiếu tìm một cái cớ đi sắp xếp một chút, Ngô Thiên Tiếu mới ra cửa, Ôn Tử Tuyền đã tới rồi.
Chẳng lẽ việc giao cho Ôn Tử Tuyền đi làm đã có kết quả? Hạ Tưởng lâm vào kinh ngạc, tốc độ cũng quá nhanh.
Ai ngờ sau Ôn Tử Tuyền nói, khiến Hạ Tưởng càng giật mình kinh hãi…
– Bí thư Hạ, có một người quen nhờ tôi chuyển lời, nói muốn gặp anh…
Ôn Tử Tuyền là Phó Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, tất nhiên biết rõ lãnh đạo rất phiền chuyện cấp dưới giới thiệu người quen.
Hạ Tưởng rất rõ Ôn Tử Tuyền sẽ không nhàn rỗi giới thiệu người không liên quan. Tuy nhiên, vẫn không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi:
– Là ai?
– Vương Sắc Vi.
Ôn Tử Tuyền vừa nói xong, liền cười cười.
Nếu không nói, người phụ quá đẹp quá thông mình rồi, cũng là chuyện không tốt. Bởi vì rõ ràng bên trong nét tươi cười của Ôn Tử Tuyền, đầy thâm ý. Làm vị Bí thư Hạ vô cùng hiểu biết phụ nữ, liếc mắt một cái biết Ôn Tử Tuyền cười có mờ ám trong đó. Hiển nhiên, cô coi Vương Sắc Vi là một trong những người phụ nữ của hắn.
Hạ Tưởng không giải thích gì, rất sạch sẽ trong sạch, tin tưởng với trí thông minh của Ôn Tử Tuyền, rất nhanh sẽ biết quan hệ của hắn và Vương Sắc Vi. Hắn chỉ ngạc nhiên, vì sao Ôn Tử Tuyền quen Vương Sắc Vi?
Không ngờ lời Ôn Tử Tuyền nói tiếp theo, càng cho Hạ Tưởng kinh ngạc:
– Tôi quen Vương Sắc Vi vài năm rồi, hôm nay mới biết hóa ra cô ấy cũng quen Bí thư Hạ. Còn nữa, quan hệ giữa Sắc Vi và Triệu Mẫu Đan cũng không tồi, trong tay tôi có một chút tư liệu về Triệu Mẫu Đan. Tuy nhiên, hẳn là không chi tiết bằng Sắc Vi.
Thật sự là đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, đến khi tìm thấy chẳng tốn chút công sức. Hạ Tưởng nói không kinh ngạc và vui mừng đó là giả, cứ cho là hắn đã đường đường là Phó Bí thư Tỉnh ủy, cũng không tự chủ được mà đập bàn:
– Thay tôi chuyển lời với Vương Sắc Vi, tối tôi mời cô ấy ăn cơm.
Ôn Tử Tuyền mắt sáng lên, vui vẻ:
– Lãnh đạo yên tâm, nhất định tôi sẽ nói.
Cô buông tài liệu trong tay, đang muốn xoay người rời đi, bởi vì lãnh đạo và Vương Sắc Vi đi ăn cơm riêng với nhau, chắc chắn không có chuyện của cô. Không ngờ bị Hạ Tưởng gọi lại.
– Đúng rồi, Tử Tuyền, buổi tối cô cũng cùng đến luôn nhé.
Ôn Tử Tuyền chỉ qua loa đồng ý một câu, sau đó chần chừ ra khỏi phòng làm việc. Trong lòng bồi hồi tự hỏi, không biết Hạ cố ý để cô tiếp khách là có dụng ý gì, lại có ám chỉ gì đây?
Phụ nữ cuối cùng cũng vẫn là phụ nữ, có khi suy nghĩ nhiều. Thật ra Hạ Tưởng đâu có ám chỉ gì, chẳng qua là cảm thấy có Ôn Tử Tuyền tiếp khách, không đến mức để một nam một nữ trong bữa tiệc có vẻ mờ ám.
Sau khi tan tầm, không có thư ký tiếp kách, chỉ có lái xe Tư Truyền Lượng đưa Hạ Tưởng đến dự tiệc. Trên đường Tập Truyền Lượng cẩn thận nói:
– Bí thư Hạ, lần trước tình hình tôi nói, không biết có tác dụng gì không?
Câu này hỏi rất rụt rè, Hạ Tưởng ngược lại mỉm cười, so với Ngô Thiên Tiếu thành thục và láu cá, Tư Truyền Lượng thành thật hơn. Nói:
– Có ích, rất có ích.
Tập Truyền Lượng mừng rỡ, dường như dành được món thưởng lớn:
– Bí thư Hạ, tôi còn có tình hình muốn báo cáo…
Hạ Tưởng sửng sốt:
– Tình huống gì, cứ việc nói.
Người khác sẽ không tin tưởng lời một người lái xe nói, bởi vì vấn đền Phan Bảo Hoa nhất định phải do Ủy ban kỷ luật trung ương ra mặt mới có thể giải quyết. Tư Truyền Lượng kém xa cấp bậc của Phan Bảo Hoa y không có khả năng biết được tin tức thật sự. Hạ Tưởng thì không, hắn sẽ không đả kích trái tim hướng tới của bất luận cấp dưới nào muốn dựa vào hắn, liền chăm chú lắng nghe Tư Truyền Lượng nói gì.
Chủ yếu cũng là tin tức tản mát mà lần trước Tư Truyền Lượng lộ ra, khiến trước mắt hắn bừng sáng.
Tập Truyền Lượng nói câu đầu tiên làm Hạ Tưởng giật mình không ít:
– Lái xe của Chủ tịch tỉnh Phan – Khuất Chính lúc ăn cơm trưa nói với tôi, gần đây Chủ tịch tỉnh Phan rất xốp nổi, thường xuyên nói chuyện điện thoại nước ngoài, y còn nói, Chủ tịch tỉnh Phan biết có người âm thầm điều tra ông ta, còn chuẩn bị vài cái hộ chiếu giả…
Không tốt, Hạ Tưởng ngực đập thình thịch kinh hãi, Phản Bảo Hoa hẳn là nhận được tin tức nội tuyến, chuẩn bị chạy trốn rồi. Phải áp dụng cách gì để giữ Phan Bảo Hoa lại, nếu không Phan Bảo Hoa vừa đi, chẳng những khiến một con sâu lớn cao chạy xa bay, hơn nữa có khả năng khiến người nào đó thực hiện âm mưu giết Lý Đinh Sơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/01/2018 22:36 (GMT+7) |