… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 17 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-17-full/
Họa vô đơn chí!
Trong lúc Tôn Tập Dân sứt đầu mẻ trán, trong lúc Khâu Nhân Lễ cấp bách bình ổn lại sự kiện xe điện làm chết học sinh, Chu Hồng Cơ lại đi bộ một mình, lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi trụ sở Tỉnh ủy, biến mất trong biển người mênh mông, phải dùng từ gì để hình dung tâm trạng của Khâu Nhân Lễ?
Không cách nào hình dung được.
Phải dùng tâm trạng gì để hình dung sự bất đắc dĩ và bất lực của Tôn Tập Dân?
Không cách nào hình dung!
Ngài cửa sổ, vẫn là bầu trời sáng trong, gần cuối hạ, bầu trời xanh thẳm, nhiệt độ ôn hòa, không còn sự khô nóng và khó chịu, nhưng lúc này cả hệ thống cán bộ trong bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Tề lại nhất thời cảm thấy cả người khô nóng, như ở trong lò lửa.
Sự tình sao lại trở thành như thế này?
Rốt cuộc xảy ra biến cố gì mà làm cho Chu Hồng Cơ không nói một lời đã rời khỏi Tỉnh ủy, không tham gia cả hội nghị thường vụ, còn tắt máy, rõ ràng là cách làm không thèm để ý đến ai, anh ta muốn làm gì?
Sự kiện xe điện còn chưa lắng xuống, việc Chu Hồng Cơ mất tích lại nổi lên.
Tỉnh Tề vẫn chưa vào thu, nhưng khí hậu chính trị thì đã hoàn toàn là thời buổi rối loạn rồi.
Cả phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, ước chừng sau khi qua nửa phút, Khâu Nhân Lễ mới hạ lệnh:
– Lập tức cho người đi tìm Chu Hồng Cơ, bảo vệ sự an toàn của đồng chí ấy.
Hạ Tưởng cũng không để ý đến thứ tự phát ngôn, phải đợi Tôn Tập Dân nói ròi mới có thể phát biểu, lại vội bổ sung một câu:
– Bí thư Khâu,cần phải thông báo đến các cành sát đường sắt, chú ý đến hướng đi của Chủ nhiệm Chu…
– Đúng, đúng, theo ý của đồng chí Hạ Tưởng mà làm.
Khâu Nhân Lễ ném về phía Hạ Tưởng một ánh nhìn đầy cảm kích, bởi vì đề nghị của Hạ Tưởng rất hữu dụng.
Bởi vì Chu Hồng Cơ không ngờ lại mất tích, hội nghị thường vụ liền đầu voi đuôi chuột, sau khi định ra khả năng lớn nhất có thể chăm sóc đến cảm xúc của người thân, đáp ứng được tất cả những yêu cầu cơ bản, Tôn Tập Dân cũng chủ động đề xuất y sẽ toàn quyền phụ trách giải quyết tốt hậu quả công việc, y sẽ cho người nhà một kết quả xử lý vừa lòng.
Có thể nhìn ra Tôn Tập Dân là muốn tử chiến đến cùng. Cũng phải, nếu như lúc này rụt đầu rụt cổ, không hiên ngang đứng dậy, xuất ra tinh thần không biết sợ gì đối mặt với vấn đề thì hình tượng của y trong mắt nhân dân không những xuống dốc không phanh mà uy nghiêm trong Tỉnh ủy cũng giảm đi đáng kể, cùng lúc cũng làm cho y trong mắt lãnh đạo Trung ương cũng không còn như trước.
Trong cả hội nghị, Tần Khản nói rất ít, không thể nói là không nói một lời, dù sao cũng là ý kiến phụ họa, khiêm tốn mà trầm ổn, dường như tất cả mọi việc đều không có liên quan đến anh ta, lại dường như hoàn toàn ủng hộ quyết định của Tỉnh ủy. Tóm lại thái độ của Tần Khản rất mờ ám, làm người ta suy nghĩ mãi không ra.
Tôn Tập Dân từ đầu đến cuối cũng không nhìn Tần Khản một cái, y tin rằng Tần Khản sẽ không điên cuồng đến mức đem tính mạng của người khác ra đùa giỡn, vụ việc điện giật làm chết học sinh, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngoài ý muốn.
Ngay cả Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng cũng có ý kiến giống như vậy, nghĩ rằng mọi việc chỉ là một điều ngoài ý muốn không nên xảy ra nhưng cũng đã xảy ra rồi.
Đời người, việc ngoài ý muốn rất nhiều, chốn quan trường ngoài ý muốn còn nhiều hơn.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 17 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-17-full/
Sau cuộc họp, Tôn Tập Dân lập tức đến hiện trường, tự mình ra mặt phụ trách việc giải quyết thỏa đáng hậu quả công việc.
Sau đó, từ một vị trí giao thông truyền đến tin tức, có một anh cảnh sát nhận ra Chu Hồng Cơ từ đường giao lộ đi qua, vẫn là đi bộ một mình nhưng đi đến đâu thì không rõ. Mà những con đường khác có liên quan đến giao lộ đó đều không có cảnh sát nào chú ý đến sự xuất hiện của anh ta.
Đến bây giờ, gần như đã xác nhận Chu Hồng Cơ tạm thời không thấy… chưa thể tính là mất tích, nếu không sự việc sẽ càng phức tạp.
Tôn Tập Dân giải quyết hậu quả như thế nào, sóng triều mãnh liệt trên mạng làm sao bình ổn, Hạ Tưởng không thể không chú ý, hắn là Phó Bí thư tỉnh ủy, những vấn đề trên đều thuộc phạm vi quản lý của hắn.
Về đến phòng làm việc, Hạ Tưởng gọi một cuộc điện thoại đến Bắc Kinh, bình thường hắn rất ít khi chủ động gọi điện cho phía Bắc Kinh, không phải là hắn không tôn trọng lãnh đạo mà là hắn nghĩ những việc nhỏ nhặt không đáng để kinh động đến cấp trên.
Nhưng hôm nay, bắt buộc phải mời nhân vật cấp cao lên tiếng rồi.
Đầu tiên là gọi cho Cổ Thu Thật.
Sau khi báo cáo tình hình, Hạ Tưởng muốn mời Cổ Thu Thật ra mặt, cố gắng bình ổn những tin tức tiêu cực trên internet, mặc kệ như thế nào, tuy rằng là nhằm vào Tôn Tập Dân nhưng đối với toàn bộ tỉnh Tề cũng có ảnh hưởng tiêu cực.
Cổ Thu Thật đồng ý.
– Phó bí thư Hạ, tôi rất tán thưởng lập trường đứng trung gian phối hợp của cậu, có cái nhìn đại cục.
Cổ Thu Thật khen Hạ Tưởng một câu.
– Nhưng mà tôi cũng phải nói, vấn đề hiện tại của tỉnh Tề khá nghiêm trọng, e rằng vẫn chưa xong. Cậu cũng phải cẩn thận một chút, tránh bị tấn công.
– Cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Cổ.
Hạ Tưởng nói khách khí một câu.
– Tôi luôn nghĩ rằng cho dù có xung đột gì về quan niệm chính trị, cũng không cần biết khoảng cách bao xa, cái nhìn đại cục là giữ gìn yên ổn đòa kết cục diện là không thể mất, không thể dựa vào việc tạo ra sự cố để đạt mục đích chính trị.
– Đồng cảm, đồng cảm.
Cổ Thu Thật cảm thán nói.
– Về phương diện Ủy ban Kỷ luật Trung ương có lẽ sẽ truyền ra tin tức bất lợi, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Có điều, tôi nghe nói Tạ Tín Tài vẫn còn ở tỉnh Tề?
Cổ Thu Thật là lực lượng hậu bị không sai, nhưng quyền phát ngôn của ông ta ở trung ương còn rất yếu, rất nhiều việc không thể nhúng tay vào, tương đương với thời kỳ ngủ đông, hơn nữa cho dù ông ta có đủ ảnh hưởng cũng phải khiêm tốn.
Giống như Quan Viễn Khúc.
Hạ Tưởng không phủ nhận sứ mệnh quan trọng của Tạ Tín Tài ở tỉnh Tề:
– Đúng vậy, Phó trưởng ban Tạ chắc là còn có tin tức quan trọng muốn công bố. Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ kịp trước khi Ủy ban Kỷ luật trung ương tổ chức hội nghị.
Cổ Thu Thật cười ha hả, trực tiếp chuyển vấn đề:
– Lần trước gặp mặt Tổng bí thư, tôi còn nói biểu hiện của cậu ở tỉnh Tề so với lúc ở tỉnh Tương đã trưởng thành lên rất nhiều, đã đạt đến phong phạm thành trụ cột rồi.
– Bí thư Cổ quá khen, còn khen tôi nữa là tôi thật không biết làm thế nào.
Hạ Tưởng cười ha hả, hắn biết Cổ Thu Thật và Tổng bí thư luôn luôn dõi theo sự trưởng thành của hắn.
Nói chuyện với Cổ Thu Thật xong, Hạ Tưởng cuối cúng cũng gọi được cho Ngô Tài Dương.
Sở dĩ nói là cuối cùng vì thật ra đã nên gọi điện cho Ngô Tài Dương từ lâu rồi, nhưng Hạ Tưởng luôn nghĩ có lẽ mọi việc vẫn còn có thể trì hoãn, không ngờ cuối cùng vẫn phải dùng sức mạnh.
Điện thoại của Ngô Tài Dương vừa gọi liền kết nối được, phỏng chừng y cũng đang đợi điện thoại của Hạ Tưởng, cũng không đợi Hạ Tưởng mở miệng nói, Ngô Tài Dương đã giành trước nói :
– Hạ Ttưởng, cuối cùng cậu cũng gọi điện đến rồi…
Hạ Tưởng cười bất đắc dĩ:
– Vốn dĩ không muốn kinh động đến Trưởng ban Ngô…
– Cậu không muốn kinh động thì không kinh động sao? Nếu như mọi việc đơn giản như vậy thì sẽ không kéo đi kéo lại, cậu mới là Phó Bí thư Tỉnh ủy, có thể làm cho sự tình chu toàn như hiện tại đã là rất không tồi rồi, không cần quá miễn cưỡng bản thân.
Hạ Tưởng kỳ thật cũng không phải miễn cưỡng bản thân, chỉ là luôn nỗ lực làm tốt bản thân, có bao nhiêu khả năng sẽ cỗ gắng hết sức. Nhưng…biến cố Thôi Bách Tính vội vàng về Bắc Kinh tham gia hội nghị Ủy ban Kỷ luật trung ương khiến hắn hiểu ra, quyền phát ngôn của hắn vẫn rất nhỏ bé, dựa vào cấp bậc trước mắt không thể nào gây ảnh hưởng bằng các chính sách từ trên xuống dưới.
Mà từ dưới lên trên muốn làm cho một số người tỉnh ngủ và buông tay, cái giá phải trả là vô cùng đắt. Cũng may hắn không đơn thương độc mã, nếu như nhất định phải so đấu người đứng sau, Phó bí thư Hạ cũng không phải không có người bên trên!
– Nếu như sau khi Phó trưởng ban Tạ tuyên bố quyết định, liệu có làm Ủy ban Kỷ luật trung ương vô cùng bị động?
Hạ Tưởng vẫn lo lắng sự đối kháng giữa các cấp cao sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt về mặt lâu dài.
– Vấn đề giữa các cấp cao, trước hết cậu không cần lo lắng, chẳng lẽ tôi ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy lại không chống đỡ nổi một chút áp lực nhỏ nhoi? Nhiệm vụ của cậu là bảo đảm cục diện ổn định của tỉnh Tề.
Ngô Tài Dương hiếm thấy mà nói trọng điểm:
– Không cần nói Cổ Thu Thật cũng gật đầu, thái độ của Thủ tướng cũng mặc nhiên đồng ý, chỉ một nhà họ Ngô, cũng có thể làm cho một số người không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Hạ Tưởng cảm nhận đằng sau lời nói trọng tâm của Ngô Tài Dương không phải là ở trước mặt hắn khoe khoang cái gì, mà chỉ là làm cho hắn an tâm cố ý lộ ra mặt dịu dàng, trong long không khỏi hơi cảm động, cũng là lần đầu tiên Ngô Tài Dương biểu hiện thái độ hứa hẹn và đanh thép trước mặt hắn.
Đương nhiên, suy nghĩ từ góc độ phiêu lưu chính trị, nhà họ Ngô chắc chắn sẽ không anh dũng trở thành đầu tàu gương mẫu đảm nhiệm vị trí tiên phong, bởi vì sự đối kkháng của tỉnh Tề, không phải là trận chủ chiến của nhà họ Ngô, nhà họ Ngô không cần thiết phải vì Tôn Tập Dân mà trực tiếp đắc tội với phe phản đối.
Dù sao người muốn đưa đối phương vào chỗ chết, không phải Hạ Tưởng.
– Tốt, chiều nay sau khi Phó trưởng ban Tạ tuyên bố, tôi sẽ lẳng lặng mà xem đối phương có thu tay hay không.
Hạ Tưởng nói, lại nghĩ đến việc ngoài ý muốn của Chu Hồng Cơ:
– Hôm nay lúc mở cuộc họp hội nghị thường vụ, đột nhiên không rõ tung tích của Chu Hồng Cơ, một mình biến mất ở trên đường của thành phố Lỗ…
Hắn nói đơn giản với Ngô Tài Dương về việc Chu Hồng Cơ bất ngờ mất tích, lúc đó mọi việc vẫn được khống chế trong phạm vi của tỉnh Tề, vẫn chưa lên báo.
Ngô Tài Dương nghe xong trầm mặc một lát rồi hỏi:
– Cậu nghĩ Chu Hồng Cơ đi đâu?
– Giai đoạn hiện nay, Chu Hồng Cơ mặc dù chật vật, nhưng tình cảnh của anh ta còn tốt hơn nhiều so với Tôn Tập Dân, chỉ cần anh ta có thể vượt qua cửa tâm lý, không để ý đến những lời đồn nhảm nhí là được. Nhưng mà hiển nhiên tố chất tâm lý của anh ta không vượt qua được, chắc chắn là đứng ngồi không yên, muốn chứng minh trong sạch, vậy thì anh ta không đi gặp Hà Giang Hải thì cũng tìm Dương Ngân Hoa.
Ngô Tài Dương cười ha hả:
– Việc của tỉnh Tề cậu còn nắm rõ hơn tôi, tôi cũng không còn gì để nói nữa.
Gác điện thoại của Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Kỳ thực tin tức Chu Hồng Cơ xảy ra chuyện truyền đi, khả năng đầu tiên mà Hạ Tưởng nghĩ đến chính là, Chu Hồng Cơ đã đi tìm Hà Giang Hải, còn về việc Chu Hồng Cơ không để ý gì đến hội nghị thường vụ mà tự mình đi bộ ra ngoài, nguyên nhân không thể biết được, nhưng khẳng định là có liên quan đến việc rửa sạch tội.
Nếu là bình thường, Hạ Tưởng sẽ gọi điện thoại liên lạc với Hà Giang Hải để hỏi rõ ràng, nhưng hôm nay việc quan trọng hơn cần làm, nguy cấp hơn vài phần so với việc Chu Hồng Cơ trốn đi, vì vậy hắn gọi điện cho phía Bắc Kinh trước.
Hiện tại, đại sự đã định, chỉ cần đợi thời cơ, sẽ gọi điện cho Hà Giang Hải. Cũng may là Hà Giang Hải cũng thức thời, chủ động gọi điện thoại đến.
– Phó bí thư Hạ, tôi là Hà Giang Hải, việc của Chủ nhiệm Chu tôi cũng mới nghe, lúc trước, tôi cũng không nói chuyện điện thoại với anh ta, sau này anh ta cũng không liên lạc với tôi. Tôi cũng yêu cầu Sở công an tỉnh huy động lực lượng cảnh sát âm thầm tìm kiếm, phải mau chóng tìm ra và bảo vệ sự an toàn của anh ta.
Hà Giang Hải cũng là người thông minh, trước hết liền thanh minh cho bản thân, sau đó lại nói:
– Tôi cũng có thể đưa ra một biện pháp, có thể giúp cho việc tìm thấy Chủ nhiệm Chu…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |