Tôn Tập Dân sớm đã vượt qua cái tuổi mù quáng tin tưởng người khác, nhưng hôm nay, ông ta tình nguyện mù quáng một lần.
Bởi vì ở tỉnh Tề, ông ta đã không còn người có thể tin, cũng biết người khác đừng nói không chịu ra mặt thay ông ta giải quyết phiền toái, cho dù đồng ý, cũng không chắc hữu dụng. Hiện nay chỉ có Hạ Tưởng có thể đảm đương, chỉ có một người có thể trọng dụng mà thôi.
Mà Chu Hồng Cơ hiện tại tự thân khó bảo toàn, thậm chí đến bây giờ tung tích còn không rõ, Tôn Tập Dân ngoại trừ đau lòng, cũng là không có kế nào khả thi. Gần như còn muốn mắng to Chu Hồng Cơ, đến khi nào thì đầu óc mới hết choáng váng ngớ ngẩn như thế?
Tôn Tập Dân cũng không thông cảm cho Chu Hồng Cơ, cũng không lo lắng Chu Hồng Cơ sống chết thế nào, ông ta tin tưởng Chu Hồng Cơ còn sống, một quan lớn cấp phó tỉnh, không có việc gì sẽ không chạy loạn, cũng sẽ không đi tự sát, lại càng không xử lý chuyện ngu xuẩn gì.
Lúc trước ở vấn đề Hà Giang Hải, Chu Hồng Cơ đã xử lý một cách ngu xuẩn không ít chuyện!
Ngắt điện thoại, Tôn Tập Dân nhiều ít kiên định mấy phần, tuy nhiên lại nghĩ, nửa giờ sau sẽ được giải quyết là sao? Hạ Tưởng có khi nào mạnh miệng nói quá mức hay không, dựa vào cái gì mà người nhà người chết sẽ nghe lời hắn?
Sau đó lại nghĩ tới Ban Tổ chức Trung ương phê chuẩn cho Hà Giang Hải từ chức, hiển nhiên, đánh cho Ủy ban Kỷ luật Trung ương trở tay không kịp, bởi vì ông ta cũng rõ ràng Ủy ban Kỷ luật Trung ương đang chuẩn bị mời họp hội nghị thường vụ để lập án. Đúng là làm sáng tỏ một điểm, Tổng bí thư đã mất đi kiên nhẫn trong việc mâu thuẫn tranh cãi giữa Hà Giang Hải và Nha Nội, nên đã khoanh tay đứng nhìn thế lực gia tộc rốt cục cũng ngang nhiên ra tay, cưỡng ép giằng co đẩy mạnh về phía trước một bước mấu chốt.
Cũng cho thấy bản thân Hà Giang Hải bị truy đuổi đánh đập, rốt cục trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, khiến ba phe phái khác đều cảm thấy bất mãn, mới dẫn đến cục diện hiện tại, khiến Ban Tổ chức Trung ương đoạt lấy việc ra tay trước, và Ủy ban Kỷ luật Trung ương không hề thỏa hiệp nói trước, nói ra là thực hiện luôn.
Nếu sau khi phê chuẩn cho Hà Giang Hải từ chức, Ủy ban Kỷ luật Trung ương vẫn mạnh mẽ thúc đẩy lập án trở lại, chẳng những sẽ đắc tội phe bình dân, mà ngay cả thế lực gia tộc cũng sẽ đắc tội, thậm chí còn có thể khiến Tổng bí thư cũng rất là bất mãn, chẳng lẽ thật sự vì thay Nha Nội ra một đòn ác, mà cam nguyện phạm một lỗi lầm to lớn với thiên hạ?
Quả thực nếu như vậy, thật muốn dẫn dắt ba phe phái liên kết lại, phe của bản thân mình lại có thực lực, sớm muộn gì cũng sẽ bị chèn ép không có lực trả đòn, thậm chí sẽ bị đẩy ra ngoài rìa.
Trong chính trị, tranh giành khí thế là không chấp nhận được.
Tôn Tập Dân rất bất đắc dĩ, sau khi ông ta đi Bắc Kinh, luôn tự khuyên nhủ, sự tình đã tới nỗi không dọn dẹp được, càng thu tay lại thì càng náo loạn lớn, vượt qua ranh giới đối với ai cũng không có lợi. Đáng tiếc, phía cấp trên không tiếp nhận đề nghị của ông ta. Hạ Tưởng, Chu Hồng Cơ cũng không nhất trí với ông ta, khiến ông ta ở tỉnh Tề thế đơn lực bạc, khó có thể thực hiện kế hoạch.
Hiện tại kết quả thành ra từ trên xuống dưới bị động toàn diện.
Tôn Tập Dân không chấp nhận vì Ủy ban Kỷ luật Trung ương mà dám phản đối Ban Tổ chức Trung ương, bởi vì Ngô Tài Dương không phải người sống tốt, đắc tội Ngô Tài Dương, về sau khi chính mình được đề bạt quan lớn cấp phó tỉnh trở lên, đừng nghĩ Ngô Tài Dương sẽ giơ cao đánh khẽ.
Nếu không có gì thay đổi, Ngô Tài Dương sang năm còn có khả năng lên ủy viên thường vụ.
Là nhân vật đại biểu cho thế lực gia tộc khổng lồ, Ngô Tài Dương có đủ sức mạnh và thực lực dám chiến đấu với bất cứ kẻ nào đối đầu.
Tôn Tập Dân lo lắng, nói đi cũng phải nói lại, cho dù việc Hà Giang Hải từ chức có hiệu lực, sau đó rời khỏi sân khấu lịch sử, có lẽ thế lực địa phương tỉnh Tề sẽ thu tay lại một cách thích hợp, nhưng Tần Khản nếu vẫn không buông tha mà mượn cơ hội sinh sự thì nên làm như thế nào?
Thấy trời đã chạng vạng, theo như lời Hạ Tưởng đã hết nửa giờ, tại sao vừa không thấy có người tiến đến giải vây, lại không thấy người nhà người chết nhượng bộ, chẳng lẽ Hạ Tưởng cũng chơi ông ta một vố?
Tôn Tập Dân gần như khổ sở cho tới bây giờ, nhớ tới những gì từng trải qua tại tỉnh Yến, bỗng nhiên lúc đó cảm giác kỳ thật hiện tại Chủ tịch tỉnh cũng làm không hết chức trách, không bằng một người không làm quan, về Bắc Kinh trồng cây cỏ, nghiên cứu học vấn, cũng thoải mái hơn so với hiện tại bị người khắp nơi đánh lén.
Đang nản lòng thoái chí hết sức, bỗng nhiên người nhà học sinh đều đứng dậy đi ra phía ngoài, dường như bên ngoài có nhân vật quan trọng cỡ nào xuất hiện, trong nháy mắt, gần như tất cả người nhà người chết đều chạy ra bên ngoài trụ sở làm việc.
Có chuyện gì vậy?
Tôn Tập Dân cũng không ngồi chờ người khác báo cáo, đứng dậy đi ra trước cửa sổ hướng ra phía ngoài thì thấy, lập tức sửng sốt, bên ngoài sân có hai người đứng ở giữa, tất cả người nhà người chết đều vây quanh hai người, mỗi người một lời một cử chỉ, hai người ở giữa vừa an ủi người nhà người chết, vừa bắt tay từng người, rất rõ ràng, rất nhiều người nhà người chết nhận ra hai người này.
Nếu nói trong hai người có Chu Vu Uyên xuất hiện đã khiến Tôn Tập Dân kinh ngạc, người còn lại rõ ràng là Hà Giang Hải, khiến cho ông ta vô cùng chấn động và kinh ngạc!
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 17 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-17-full/
Bắc Kinh, Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Nghe Thôi Bách Tính báo cáo xong, Long Gia Thành không nói gì, mà đứng dậy mở cửa sổ, sau đó đứng trước cửa sổ, sau lưng là Thôi Bách Tính.
Long Gia Thành không nói lời nào, Thôi Bách Tính cũng không mở miệng, không khí nhất thời như ngưng đọng lại. Bên ngoài gió nhẹ thổi vào, thổi bay mấy tờ giấy trên bàn, lật qua lật lại, nhưng cũng không đứng dậy.
Rốt cục, rất lâu sau, Long Gia Thành mới mở miệng:
– Bách Tính, về tài liệu tố cáo Tập Dân và Hồng Cơ, ý kiến của tôi là, tạm thời không để ý. Hiện tại tỉnh Tề không thể lại rối loạn, nếu Ban Tổ chức Trung ương đã phê chuẩn cho Hà Giang Hải từ chức, sự tình cho dù là coi như chấm dứt. Hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật tất yếu cũng không mời họp nữa.
Thôi Bách Tính im lặng gật đầu, không nói gì, trong lòng cũng đã biết, Chủ nhiệm Long đã thu tay lại.
Không thu tay không được, Ban Tổ chức Trung ương trước đó không đánh tiếng, mà trực tiếp phê chuẩn cho Hà Giang Hải từ chức, chẳng qua là một lần ba phe phái liên kết hợp tác lại cảnh cáo, không cần nghĩ cũng biết, là phe bình dân âm thầm thúc đẩy mạnh mẽ, thế lực gia tộc phối hợp, và Tổng bí thư cam chịu một lần liên hợp hành động, ý là báo cho phe của chính mình, được rồi, vậy là được rồi, đừng gây sức ép nữa.
Ban Tổ chức Trung ương đè nén bất đồng nghiêm trọng, đủ để cho Long Gia Thành tỉnh ngủ và thu lại bước đi, bởi vì, tình thế đã nghiêm trọng tới nỗi nguy hiểm rồi.
Trong lòng Thôi Bách Tính cũng thở phào một cái, ông ta đệ trình tài liệu tố cáo Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ, nhưng vẫn chưa muốn điều tra hai người, chỉ có điều cho Long Gia Thành một bậc thang tốt để đi xuống, khiến Long Gia Thành cảm thấy nên thu hồi việc lập án Hà Giang Hải. Đồng thời, cũng áp chế vấn đề Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ, cũng đồng nghĩa với việc không chịu thiệt. Tin rằng ông ta thực hiện, không thể mảy may kém hơn so với thủ pháp phối hợp của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề. Thậm chí không khoa trương mà nói, còn cao minh hơn. Vô tình, Thôi Bách Tính lại âm thầm lấy chính mình đối lập với Hạ Tưởng, cũng là có ý tứ.
Long Gia Thành quay lại liếc mắt nhìn Thôi Bách Tính một cái, dù chưa mở miệng, nhưng ánh mắt rõ ràng có nghi vấn và khó hiểu. Thôi Bách Tính hiểu được ý Long Gia Thành, là nghi ngờ ông ta không âm thầm báo cáo tài liệu tố cáo Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ mà lại muốn trực tiếp đệ trình lên hội nghị thường vụ, là có dụng ý gì?
Thôi Bách Tính tuy rằng coi như theo phe phái của Long Gia Thành, nhưng ông ta cũng không cho rằng mọi chuyện nhất định phải theo sát bước chân Long Gia Thành, ông ta là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, có quyền quyết định vấn đề thuộc bổn phận của mình, đồng thời, ông ta cũng hiểu một cán bộ phải có lương tri và công chính.
Giống như Hạ Tưởng, trước sau kiên trì nguyên tắc không lung lay được, mới là bản sắc.
Thôi Bách Tính không chủ động giải thích, Long Gia Thành cũng không tiện mở miệng hỏi, cấp dưới cũng không phải mọi chuyện đều phải trưng cầu ý kiến cấp trên, nhất là sau khi đã đi tới một cấp độ nhất định.
Đàm đạo với Thôi Bách Tính xong xuôi, ông ta đã đứng dậy rời đi, Long Gia Thành lại nhận được một cuộc điện thoại, chỉ nghe một câu, đã giơ tay ra hiệu cho ông ta chờ một chút.
Nghe xong điện thoại, Long Gia Thành còn nói:
– Tập Dân ở tỉnh Tề gặp vấn đề nan giải, tạm thời được giải trừ, nghe nói dường như lại là Hạ Tưởng giúp vội. Hồng Cơ vẫn còn chưa tìm thấy, thật đúng là làm cho người ta lo lắng…
Thôi Bách Tính biết Long Gia Thành muốn nói gì, liền trả lời:
– Đúng vậy, Phó Bí thư Hạ ở tỉnh Tề lập trường vẫn kiên định, tôi rất kính nể cách anh ta đối nhân xử thế. Đồng chí Chu Hồng Cơ phỏng chừng cũng là trong lòng nhất thời luẩn quẩn mới phải thanh tĩnh một chút, hẳn là không có vấn đề lớn.
Long Gia Thành gật gật đầu, không nói gì nữa, ông ta nghĩ Thôi Bách Tính sẽ rõ Chu Hồng Cơ đi đâu, không nghĩ Thôi Bách Tính cũng hoàn toàn không biết gì, không khỏi hơi thất vọng.
Thôi Bách Tính vừa đi, Long Gia Thành chỉ trong chốc lát, liên tiếp tục gọi vài cuộc điện thoại.
Vốn định cuối cùng gọi cho Hạ Tưởng, lo nghĩ, rồi vẫn chưa gọi.
Màn đêm buông xuống thành phố Lỗ, dân thường không biết một loạt biến cố bên trong Tỉnh ủy, rốt cuộc ẩn chứa tín hiệu chính trị gì.
Mấy chuyện phát sinh và chấm dứt, có ý nghĩa thế cục tỉnh Tề, dường như hướng tới phương hướng phát triển, nếu không xuất hiện chuyện gì không ngờ, một loạt tranh cãi và tranh đấu quay xung quanh Hà Giang Hải, cũng đã chậm rãi hạ màn.
Sau khi Tạ Tín Tài tuyên bố quyết định trọng đại, hơn nửa tiếng sau, Hà Giang Hải làm thủ tục xuất viện, lại hơn nửa tiếng sau, Hà Giang Hải và Chu Vu Uyên đồng thời xuất hiện ở tập đoàn xe khách dùng nguồn năng lượng mới, ra mặt giải vây cho Tôn Tập Dân.
Phối hợp với Hà Giang Hải, sau khi Chu Vu Uyên cố gắng làm công tác nửa giờ, rốt cục đạt thành nhất trí bước đầu trong việc bồi thường và truy cứu trách nhiệm.
Tôn Tập Dân lại vượt qua một mối nguy chính trị.
Đồng thời vào buổi tối, trên internet bàn luận về xe khách nguồn năng lượng mới ít dần, rất nhiều bài viết cũng biến mất khó hiểu, dư luận trên internet lại một lần nữa bị áp chế.
Tuy rằng bài viết trên báo chí đăng rồi không có khả năng cắt bỏ, nhưng dù sao xét tương đối trên internet mà nói, sức ảnh hưởng đã nhỏ đi nhiều. Hơn nữa Tôn Tập Dân hứa hẹn trước mặt mọi người, một lần nữa suy xét vấn đề triển vọng xe khách nguồn năng lượng mới, lại có Hà Giang Hải và Chu Vu Uyên thay ông ta giảng hòa và nói tốt, khiến cho hình tượng ông ta trong mắt người dân, cao lên không ít.
Đêm đó, lặng lẽ trở về Bắc Kinh lại lặng yên trở về thành phố Lỗ – Nha Nội cũng đã làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị lại theo gió lẻn vào đêm, quay về Bắc Kinh. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, ngoại trừ Chu Hồng Cơ tạm thời tung tích còn không rõ, phe phản đối đã chuẩn bị thu tay lại toàn diện. Cũng biểu thị thế cục gió nổi mây phun của tỉnh Tề, đã vào mùa thu, cuối cùng trời trong nắng ấm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tỉnh Tề từ đêm nay bắt đầu, có lẽ sẽ nghênh đón một ngày mai hoàn toàn mới…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |