Mưa thấm ướt vạn vật, lặng lẽ rơi suốt đêm nhưng ngày mới vừa sang thì trời đã quang, mây đã tạnh. Khí trời lúc bình minh vô cùng trong lành, mát mẻ. Nghĩ đến cả đêm qua nằm nghe tiếng mưa xuân, Hạ Tưởng vươn đôi vai nhức mỏi, trong mắt có chút mơ màng.
Mơ màng là bởi vì tư thế ngủ như em bé của Phó Tiên Tiên.
Từ trước tới giờ, Hạ Tưởng cho rằng Tào Thù Lê ngủ giống trẻ con nhất. Cô ấy thích ngủ, lúc buồn ngủ, đầu cứ gật gật nhưng lại không gật hẳn xuống, mỗi lần như vậy đều khiến hắn cười lớn; mà đến lúc ngủ, nếu không cuộn tròn người lại thì hai tay vòng qua ôm lấy tay hắn, trông thế nào cũng giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa, thật khiến người ta thương xót.
Kết hôn nhiều năm thế rồi nhưng trong mắt Hạ Tưởng, Tào Thù Lê vẫn thanh khiết và nhỏ nhắn như cô sinh viên đại học năm nào.
So với Tào Thù Lê, Phó Tiên Tiên ngủ trông càng giống trẻ sơ sinh.
Phó Tiên Tiên cũng cuộn người lại khi ngủ. Lúc cô ấy mím môi trông giống hệt như một em bé đang bú sữa mẹ. Buồn cười nhất chính là cô ấy còn ngậm ngón tay, điều đó khiến Hạ Tưởng nửa đêm tỉnh giấc nhìn thấy dáng vẻ ấy suýt nữa cười thành tiếng.
May mà hắn còn nhịn được, nếu không một khi làm cô ấy tỉnh thì hắn đừng có hòng ngủ yên ổn.
Hạ Tưởng vừa ra khỏi giường thì Phó Tiên Tiên cũng tỉnh. Một cái lật người, một chân đá văng chăn xuống giường, để lộ đôi chân trắng nõn cùng vòng eo mảnh dẻ, nõn nà. Chiếc quần lót lụa đen ôm chặt lấy cặp mông căng tròn, chỉ muốn thoát ra nhưng cô ấy dường như cũng không hề biết. Giữa mơ và tỉnh, cô lại quay người, ôm gối lăn lăn trên giường, điều đó lại càng làm lộ rỗ vòng eo mảnh cùng bờ mông tròn lẳn, vô cùng quyến rũ.
Hạ Tưởng chỉ đành ho nhẹ một tiếng.
– Á, lưu manh, không được nhìn trộm.
Phó Tiên Tiên chỉ trong chốc lát hoàn toàn tỉnh táo, mặt ửng đỏ, xinh tươi như ánh bình minh.
Cô vùi đầu dưới gối, không dám nhìn Hạ Tưởng.
Nghĩ kĩ thấy có gì không đúng, cô liền cúi đầu xuống, nhìn thấy phần thân thể đang lộ ra ngoài thì kêu lên một tiếng, nhảy khỏi giường, chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, chặn Hạ Tưởng lại bên ngoài, dường như làm như thế thì có thể khiến cô bớt xấu hổ một chút.
Hạ Tưởng lắc đầu cười cười, không thèm để tâm đến tâm lý phụ nữ trong đầu Phó Tiên Tiên mà cầm điện thoại lên.
Hôm nay là chủ nhật, vốn dĩ không phải đi làm nhưng đối với hắn mà nói thì từ sau khi bước vào quan trường thì đã không còn ranh giới giữa ngày thường và ngày nghỉ nữa rồi.
Hắn gọi điện cho Đường Thiên Vân.
Đường Thiên Vân biết rõ mục đích Hạ Tưởng gọi điện đến vì thế không cần Hạ Tưởng mở miệng hắn lên tiếng báo cáo một cách tường tận.
– Hôm qua tuy gặp chút “khó khăn”, nhưng sau Dương Thành đến hai thành phố Bằng Thành, Hồng Hoa đều đã triển khai hoạt động đặc biệt. Cho đến tối qua, Hoạt động ở Dương Thành, Bằng Thành bước đầu đã có hiệu quả.
– Ngoài ra, có tin tức truyền rằng, hai thành phố Minh Giang, Mai Hoa hôm nay cũng bố trí xong hoạt động đặc biệt.
Tốt, rốt cuộc cùng có một đòn phá vỡ thế cục trầm lắng. Hạ Tưởng nghĩ, thế cục đã định. Nếu nói Hồng Hoa dưới sự thúc đẩy của Quý Dật Phong ngay lập tức hưởng ứng hoạt động đặc biệt của Dương Thành thì còn có thể hiểu được, vậy thì hai thành phố Minh Giang và Mai Hoa cũng tích cực hưởng ứng ngay hoạt động đặc biệt của Dương Thành đã chứng mình rằng hoạt động đặc biệt đã tìm được “tiếng nói chung” ở khắp các thành phố của Lĩnh Nam.
Dương Thành là trận địa của họ Quý, Bằng Thành trong tầm kiểm soát của thế lực ngoại tỉnh, Hồng Hoa là doanh trại của Khoát Đệ, Mai Hoa là đại bản doanh của họ Quý, Minh Giang trên bề mặt là do người ngoại tỉnh nắm giữ nhưng thực tế là địa bàn của Thủy Đầu. Điều này đồng nghĩa với việc, rất nhiều thành phố hưởng ứng hoạt động đặc biệt của Dương Thành, điều đó là tuyên bố hùng hồn với những người bên ngoài rằng, hoạt động đặc biệt do Hạ Tưởng phục trách đã thực sự triển khai trên các thành phố, khu vực chủ yếu của Lĩnh Nam.
Danh tiếng của Hạ Tưởng qua lần này tăng lên rất cao.
– Còn có một việc…
Sau khi báo cáo xong bước tiến triển của công việc, Đường Thiên Vân vô cùng “hàm súc” nhắc đến Trương Lực
– Tối qua, sau khi thư ký Trương rời khỏi khách sạn Hoa Khách thì đi thẳng đến Hoa Vô Khuyết, sáng sớm nay mới lại xuất hiện.
Trương Lực buổi tối ở lại biệt thự bên hồ? Hạ Tưởng chẳng nghĩ gì đến mối quan hệ xa xa gần gần giữa Trương Lực và Quý Như Lan. Quý Như Lan chưa kết hôn nhưng Trương Lực lại đã có vợ, với tính khí tự cao của Quý Như Lan chẳng lẽ lại có mối quan hệ mờ ám với người đàn ông có gia đình?
Hạ Tưởng chẳng buồn nghĩ nữa, chỉ lắc đầu cười.
– Chốc nữa, tôi sẽ đến Tỉnh ủy gặp Chủ tịch tỉnh Mễ, tôi có việc phải báo cáo.
Cần thiết phải báo cáo trực tiếp một số chuyện đã xảy ra với Mễ Kỷ Hỏa, đó chính là sự tôn trọng ngài Chủ tịch, cũng là hành động cần thiết duy trì mối quan hệ riêng tư giữa hắn với Mễ Kỷ Hỏa.
Hạ Tưởng đặt điện thoại xuống, vừa quay người lại nhìn thấy ngay Phó Tiên Tiên đang thậm thụt đến sau lưng. Hắn đột ngột quay lại đã khiến cô giật mình, cô nhẹ kêu lên một tiếng rồi nhẹ nhàng như chim, một bước nhảy lên trên giường.
Hạ Tưởng đang hứng phấn trong lòng liền muốn trêu cô một chút nhưng điện thoại lại vang lện. Vừa nhìn thấy tên người gọi tới, hắn đột nhiên cảm thấy khó thở.
Quay sang Phó Tiên Tiên làm tư thế im lặng, hắn nhấn nút nghe điện thoại.
– Ba…
Cú điện thoại là của Tào Vĩnh Quốc.
Nếu là Nghiêm Tiểu Thì hoặc Cổ Ngọc thì Phó Tiên Tiên nhất định sẽ cố ý hù dọa Hạ Tưởng, nhưng lần này cô chỉ đành thè thè lưỡi, rồi lặng lẽ chui vào chăn, trùm chăn lên đầu làm “gái ngoan”.
– Hạ Tưởng, mẹ con đã về thành phố Yến rồi, bà ấy về thu dọn căn nhà cũ, chuẩn bị về ở.
Tào Vĩnh Quốc luôn mở đầu bằng những câu chẳng đầu chẳng cuối.
Trong chốc lát, Hạ Tưởng cũng không hiểu câu nói có ý nghĩa gì, nhưng chỉ một khắc liền hiểu ra,
– Ba, không phải là vẫn còn sớm sao?
– Nói là sớm thì cũng chẳng còn sớm nữa, nhiều nhất là còn hơn nửa năm. Ba đã chuẩn bị tinh thần trước rồi, hơn nữa nói thực, ba cũng cảm thấy có chút mệt mỏi rồi, về hưu cũng là một chuyện tốt.
May mà Tào Vĩnh Quốc nghĩ rất thoáng, không chỉ bởi vì sự rút lui của ông mới mở ra con đường tiến thân cho Hạ Tưởng mà còn bởi vì tính cách ông đã trở nên mềm mỏng, cộng thêm việc tuổi tác đã cao, không còn muốn tranh quyền đoạt vị nữa.
Đương nhiên, quan trọng là giờ Hạ Tưởng đã là Phó Bí thư.
Hạ Tưởng đã đủ lông đủ cánh rồi. Ông đã có thể rút lui hoàn toàn, hà tất phải giữ rịt cái vị trí này?
– Sau khi về nhà, ba có thể trông con cho hai đứa và Thù Quân, nhất định là sẽ sống thọ hơn ngồi ở vị trí này vài năm.
Tào Vĩnh Quốc cười thoải mái.
Hạ Tưởng lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Không có ai hơn hắn hiểu được vận mệnh của Tào Vĩnh Quốc. Kiếp trước, Tào Vĩnh Quốc rốt cuộc phải nhường bước, giữ chức vụ Phó Giám đốc cấp Sở. Dưới dự chèn ép của Cao Thành Tùng, ông làm tại vị trí Phó Giám đốc cấp Sở cho đến khi về hưu, chẳng có thêm một bước tiến nào.
Kiếp này, quỹ đạo cuộc đời Tào Vĩnh Quốc đã biến đổi rất nhiều. Ông cuối cùng cũng đã “làm quan” đến cấp tỉnh, âu cũng là kì tích. Nhưng rốt cuộc lịch sử cũng có cái quy luật không thể phản kháng, vẫn chưa hết nhiệm kì, Tào Vĩnh Quốc đáng nhẽ còn có thể làm thêm vài năm nhưng vì muốn sớm nhường đường cho hắn nên chỉ đành về hưu sớm.
Một người nữa cũng khiến Hạ Tưởng bùi ngùi, đó là Trần Phong.
Sau khi nhiệm kì mới bắt đầu, nếu không có gì thay đổi thì Trần Phong cũng sẽ rút về tuyến sau. Nghĩ đến mấy vị cán bộ cấp tỉnh ra đi từ tỉnh Yến, chỉ trong một khoảng thời gian mà đã giảm mất hai người. Thời gian quả thật chẳng tha cho ai, Hạ Tưởng không khỏi có chút thương cảm.
May mà, vẫn còn Tống Triều Độ tiếp tục vững bước tiến về phía trước.
Tống Triều Độ trẻ hơn chút so với Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc, và cũng đã chắc chắn được vào Bộ Chính trị.
Hơn nữa, những chuyện của đời người đã ổn định, Tống Triều Độ cũng tính như là một người xuất thân từ tỉnh Yến có tương lai sáng lạng nhất.
Tuy nhiên… Hạ Tưởng lại nghĩ, ba vợ cũng tốt, Trần Phong cũng tốt, thực ra họ vẫn chưa đến cái tuổi phải rút lui, Trần Phong có thể mưu cầu một vị trí đại biểu nhân dân toàn quốc, lẽ nào bố vợ hắn phải cáo lão về quê, an hưởng tuổi già?
Thế nào đi nữa cũng phải chờ khi hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân Trung Quốc và đại hội đại biểu toàn quốc qua đi, dù gì với tuổi của ba vợ bây giờ mà rút lui hoàn toàn sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng đã mắc sai lầm chính trị nào đó.
Trong phút chốc, Hạ Tưởng đưa ngay ra quyết định, từ trước tới giờ hắn chưa có yêu cầu nào quá đáng với lãnh đạo cấp trên, bây giờ vì ba vợ, hắn sẽ đề nghị, ít ra cũng phải để ba vợ hắn hưởng đãi ngộ như Phó Chủ tịch nước khi ông về hưu.
Đại hội đại biểu nhân dân và hội nghị hiệp thương chính trị… thì hội nghị hiệp thương chính trị vẫn tốt hơn. Nếu ba vợ không muốn làm nhiều việc thì tốt nhất đừng làm đại biểu nhân dân. Nhưng hội nghị hiệp thương chính trị cả nước lại là địa bàn của họ Quý, muốn vào hội nghị hiệp thương thì không có sự đồng ý của họ Quý thì không được.
Cũng không thể nói rằng hội nghị hiệp thương hoàn toàn là địa bàn của họ Quý. Nói một cách chính xác thì đó là địa bàn của họ Quý và họ Trịnh. Mối quan hệ mật thiết giữa họ Quý và họ Trịnh có thể là xuất phát từ một “đại họa” thời kì đầu “kiến quốc”. Từ đó đến nay, hậu thế của hai họ tiếp tục duy trì quan hệ hợp tác chặt chẽ.
Hạ Tưởng thầm nghĩ, họ Quý… suy cho cùng là một ngọn núi lớn mà anh không thể bỏ qua, nhất thiết phải đối mặt chính diện mới được.
Khi nói chuyện điện thoại xong, hắn tưởng Phó Tiên Tiên đã ngủ rồi vì thế nhè nhẹ đi qua. Vừa bước đến gần giường, Phó Tiên Tiên đột ngột nhảy ào ra, đè hắn xuống đất….
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 19 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-19-full/
Mặc dù là cuối tuần, mặc dù là buổi chiều nhưng cơ quan Tỉnh ủy vẫn nhộn nhịp người qua kẻ lại, chẳng khác gì so với ngày thường, gồm cả lãnh đạo Tỉnh ủy và công nhân viên chức làm thêm giờ, thậm chí còn cả thư ký tăng ca.
Trương Lực với vẻ mặt bình tĩnh bước vào tòa nhà Tỉnh ủy, gật đầu đáp lại những người đồng nghiệp đang mỉm cười đón chào, bước đi vững chãi, ngẩng cao đầu rảo bước. Phong thái của vị thư ký thứ hai Tỉnh ủy không hề có gì chút gì thừa thãi.
Chỉ có điều sau bộ dạng hào nhoáng bên ngoài, trong lòng Trương Lực là một màu đen tối.
Đêm qua, y quả thực đã nghỉ lại ở biệt thư bên hồ.
Sau khi kể tường tận cho Quý Như Lan mọi chuyện ở khách sạn Hoa Khách, Quý Như Lan liền chìm vào suy nghĩ.
Hai tay chống cằm, im lặng không nói, dưới ánh sáng của ngọn đèn, cô hiện ra như người trong tranh, khiến cho người ta say đắm.
Trương Lực nhìn ngây dại.
Biệt thự bên hồ ngày xuân, đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ, là thời khắc khiến trái tim lay động. Tim Trương Lực đập rất nhanh, dường như không thể khống chế được bèn liếc trộm sang. Cặp lông mày nheo nheo, bờ môi mím chặt cùng trạng thái xuất thần của Quý Như Lan nào có một chút gì đẹp? Nhưng thần thái trong lúc suy nghĩ đó của cô nhìn nghiêng thì vô cùng cuốn hút, khiến anh ta không ngăn được nỗi khát khao từ tận đáy lòng.
Trương Lực hồi hộp đến mức khô hết cả miệng, khó khăn kêu lên:
– Như Lan…
Quý Như Lan vẫn chưa nhận thức được, cô chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nhìn cũng chưa nhìn Trương Lực một cái, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng “Ừm”.
Trương Lực từ từ đứng dậy, đột ngột giơ hai tay ra muốn ôm lấy bờ vai cô. Đó hoàn toàn là một động tác quen thuộc theo bản năng.
Nhìn thấy đôi tay Trương Lực sắp sửa chạm vào hai vai mình, Quý Như Lan đột nhiên bừng tỉnh, làm ra vẻ muốn lấy cốc trà liền quay phắt người lại, vô cùng kịp thời tránh được vòng tay Trương Lực, lại xoay người một cái, né sang một bên.
Ngọn lửa trong mắt Trương Lực trong nháy mắt bị dập tắt.
Quý Như Lan đi đến bên cửa sổ, mở nó ra, rồi quay người lại nói:
– Trương Lực, anh đã từng nghĩ tại sao Hạ Tưởng lại mời anh đến khách sạn Hoa Khách chưa?
Trương Lực gật đầu:
– Đương nhiên.
Quý Như Lan lại hỏi lại:
– Vậy anh có nghĩ thêm rằng, Hạ Tưởng để anh tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra chính là mượn anh để truyền đạt thông tin đến tai em?
– Cái gì?
Trương Lực vì câu nói đó cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/02/2018 08:36 (GMT+7) |