Hạ Tưởng hoảng sợ. Không cần phải độc như vậy chứ? Liên Nhược Hạm quá lợi hại, ra tay vừa nhanh vừa độc. Tuy nhiên nếu đã ra tay, hắn cũng không thể nhàn rỗi, cũng vung cành cây, chuyên môn nhắm đánh vào cẳng tay mấy người kia. Xương cẳng tay cũng rất yếu, kết quả là 5, 6 người bất ngờ không kịp đề phòng, bị Hạ Tưởng lừa cướp lấy thời cơ, lại bị Liên Nhược Hạm tấn công vừa nhanh vừa độc, chỉ một lát đã ngã lung tung dưới đất.
Tên cầm đầu hiển nhiên không đoán được hai người Hạ Tưởng ra tay vừa nhanh vừa độc như vậy, vừa thấy những người xung quanh ngã xuống hết cả, chỉ còn một mình mình đứng trơ trọi, răng y lập tức gõ vào nhau lập cập. Lại nhìn thấy Liên Nhược Hạm vung cành cây đang định xông tới, rốt cục y không đứng thẳng nổi, quỳ phịch xuống đất:
– Hảo hán tha mạng, mỹ nữ tha mạng!
Hạ Tưởng giơ tay ngăn Liên Nhược Hạm lại. Hắn đúng là sợ Liên Nhược Hạm sẽ ra tay tiếp. Hắn tiến lên đỡ Chung Nghĩa Bình dậy, thấy y chỉ trúng một đá, không bị thương, liền phủi bụi trên người cho y:
– Lần sau đừng kích động như vậy, có tâm là được rồi.
Chung Nghĩa Bình cãi lại:
– Như vậy sao được? Không thể chỉ nhìn khẩu hiệu mà còn phải xem hành động.
Hạ Tưởng khen ngợi vỗ vai y:
– Biểu hiện không tồi, dũng cảm có thừa, trí mưu không đủ, về sau đừng nhất thời cậy mạnh nữa.
Hạ Tưởng lại nhớ tới tên đang quỳ trên mặt đất, liền hỏi:
– Anh tên gì? Ai phái anh tới?
– Em tên là Mã Nhị Tiểu, là Lưu Hắc Bì phái em tới.
Lưu Hắc Bì là lưu manh ở vùng thôn Tây Lý. Y tìm Mã Nhị Tiểu, một kẻ vô công rồi nghề, cho một ít tiền. Có tiền đương nhiên là sẵn sàng làm việc, lại nghe Lưu Hắc Bì nói người kia là cán bộ chính quyền, là đầu sỏ gây ra tai họa giải phóng mặt bằng cho dân chúng thôn Tây Lý. Mã Nhị Tiểu càng dũng cảm, vỗ ngực nói nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cam đoan nhất định làm cho người kia sợ tới mức không biết đường nào mà đi nữa.
Kết quả còn chưa biết mặt mũi người kia thế nào đã bị hai người Hạ Tưởng đánh cho ngã lăn cả đám.
Mã Nhị Tiểu nước mắt nước mũi đầm đìa, trông có vẻ rất thương tâm:
– Em biết mình sai rồi. Đại ca, em thật sự biết sai lầm rồi! Cũng chỉ là vì kiếm miếng cơm ăn. Anh xem, quá là chê cười, đừng nói cơm ăn, ngay cả vốn gốc cũng mất luôn. Tay gãy, chân gãy thế này ít nhất cũng phải tốn mười ngàn. Đại ca, anh tha cho em đi. Mấy anh em bọn em đều như vậy, nếu em cũng bị bắt, sẽ chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa cả.
Hạ Tưởng quay đầu lại nhìn Liên Nhược Hạm:
– Bọn họ cũng là bị giật dây, hơn nữa chuyện xấu còn chưa kịp làm đã bị cô đánh cho thảm như vậy. Ý cô thế nào?
Bởi vì chuyện này liên quan tới Phó chủ tịch tỉnh Cao, Hạ Tưởng không dám tự chủ trương xử lý mấy kẻ này.
Liên Nhược Hạm vẻ mặt chán ghét:
– Gọi xe cứu thương, lôi bọn chúng đi. Nhìn thật đáng ghét. Tiền thuốc men tôi chi.
Cô chỉ tay vào Mã Nhị Tiểu:
– Này, còn anh nữa, có muốn kiếm tiền không? Nếu muốn thì để tôi đánh gãy chân anh, chẳng những cho anh tiền thuốc men, còn đưa thêm cho 5000 tệ. Thế nào?
Hạ Tưởng biết Liên Nhược Hạm thực sự tức giận. Cô đã nóng tính lên, cũng không dễ tiêu giận, hắn liền khuyên cô:
– Hiện tại không phải lúc tức giận, giờ cần mau chóng báo cáo Phó chủ tịch tỉnh Cao, xem ông ấy có ý gì đối với chuyện này. Phải tìm được Lưu Hắc Bì, sau đó mới có thể tìm hiểu được nguồn gốc, tìm được kẻ chủ mưu sau màn.
Mã Nhị Tiểu ngồi dưới đất, hơi sửng sốt, liên tục gật đầu:
– Em làm, em nhận. Chỉ đau một chút mà có thể ăn uống không phải trả tiền cả trăm ngày, lại kiếm thêm được 5000 tệ. Rất tốt, em sẵn lòng!
Hạ Tưởng vội vàng kéo Liên Nhược Hạm sang một bên, tránh cho cô thật sự ra tay. Liên Nhược Hạm giãy khỏi tay Hạ Tưởng, bất mãn nói:
– Tôi chỉ nói vậy cho hết giận thôi mà, anh tưởng tôi thật sự làm vậy à?
Hạ Tưởng nói với vẻ nghiêm túc:
– Tôi biết là cô chỉ dọa hắn, tuy nhiên nhìn bộ dạng vừa rồi của hắn, tôi lo hắn sẽ tự đánh gãy tay chân mình.
Liên Nhược Hạm không nhịn được phải phì cười:
– Tôi phát hiện, anh lúc nào cũng có thể gây cười được. Vì sao anh không nổi giận nhỉ?
Cao Tấn Chu và thư ký thấy tình hình đã được khống chế liền đi tới trước mặt hai người Hạ Tưởng. Hạ Tưởng kể lại tình hình vừa rồi, còn nói tới Lưu Hắc Bì. Cao Tấn Chu cười lạnh nói:
– Dùng loại thủ đoạn không được xếp hạng này để đe dọa tôi. Một số cán bộ tỉnh Yến đúng là tố chất rất tầm thường.
Hạ Tưởng còn hiểu biết về cán bộ tỉnh Yến hơn nhiều so với Cao Tấn Chu. Một số cán bộ ở đây không phải trình độ tầm thường mà là không được xếp hạng. Tuy nhiên hắn cũng không có tâm tư nào đánh giá tố chất của họ mà hỏi:
– Phó chủ tịch tỉnh Cao, ý ngài muốn xử trí bọn chúng thế nào?
– Không đáng chấp nhặt với mấy tên côn đồ thế này. Cho chúng đi. Tôi rất muốn nhìn một chút, kẻ trốn sau lưng còn có thể làm ra thủ đoạn cao minh gì nữa…
Cao Tấn Chu không cho là đúng, phất tay, hiển nhiên y cho rằng sẽ không thể tra hỏi được gì từ miệng Mã Nhị Tiểu.
– Có phải Phó chủ tịch tỉnh Cao đã đoán được người phía sau màn hay không?
Hạ Tưởng dò hỏi. Hắn do dự không biết có nên điều tra bối cảnh của Lưu Hắc Bì hay không.
Cao Tấn Chu gật đầu:
– Nếu tôi đoán không sai, chắc chắn là Phạm Duệ Hằng!
Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Phạm Duệ Hằng. Trong ấn tượng của Hạ Tưởng, người này không xem như thuộc hệ của Cao Thành Tùng. Mặc dù hắn không rõ lắm bối cảnh của Phạm Duệ Hằng, tuy nhiên căn cứ theo quan sát của hắn, Phạm Duệ Hằng khá cẩn thận, tỉ mỉ, danh tiếng coi như khá tốt. Sao y lại bất mãn với Cao Tấn Chu chứ? Hơn nữa còn bố trí ra một vở diễn vô cùng vụng về để đe dọa người. Rốt cục giữa y và Cao Tấn Chu có mâu thuẫn gì?
Cao Tấn Chu nhìn ra sự nghi hoặc của Hạ Tưởng, cũng không giải thích nhiều:
– Trước kia có chút ân oán ở Bắc Kinh, cũng nhiều năm rồi, không ngờ ông ta vẫn còn nhớ mãi không quên. Không nói tới chuyện trước kia nữa. Thả đám Mã Nhị Tiểu đi, không cần phải bắt chúng làm gì, không đáng. Đúng rồi Hạ Tưởng, việc này dừng ở đây, coi như chưa xảy ra. Chỉ mấy người chúng ta ở đây biết là được.
Không phải là Cao Tấn Chu khoan dung mà là với uy nghiêm của Phó chủ tịch tỉnh mà lại giằng co, so đo với mấy tên lưu manh, quả thật rất mất điểm. Hạ Tưởng thấy Phó chủ tịch tỉnh Cao nói vậy, không cho mình để lộ chuyện này ra, cũng đành phải nghe lệnh. Hắn bảo Chung Nghĩa Bình gọi xe cứu thương tới, đưa bọn chúng đi, cũng bảo Chung Nghĩa Bình phải giữ bí mật chuyện này.
Liên Nhược Hạm lại bảo Chung Nghĩa Bình:
– Lát nữa nói tên bệnh viện cho Hạ Tưởng, tôi cho người qua làm thủ tục.
Cao Tấn Chu cũng không bị ảnh hưởng tâm tình vì sự kiện này, vẫn thoải mái cười ha hả cáo từ mà đi. Cao Tấn Chu vừa đi, Hạ Tưởng liền nói với Liên Nhược Hạm:
– Có lẽ Phó chủ tịch tỉnh Cao sẽ phải ở lại tỉnh Yến vài năm, khẳng định sẽ động chạm tới quyền lợi của một số người.
Liên Nhược Hạm biết Hạ Tưởng muốn hỏi gì, cô lắc đầu:
– Đừng hỏi em. Em cũng không hỏi tới mạng lưới quan hệ của gia tộc. Phó chủ tịch tỉnh Cao tới đây là ý tứ của bọn họ, em không tán thành cũng không phản đối, lại càng không hỏi tới công việc cụ thể.
Cô hơi do dự, liếc nhìn Hạ Tưởng, hỏi nhỏ:
– Anh nói thật, vừa rồi có phải anh cảm thấy em ra tay hơi độc hay không?
Hạ Tưởng biết hiện tại Liên Nhược Hạm càng ngày càng để ý tới cái nhìn của hắn. Mặc dù có khi cô biểu hiện như thể buồn vui, nóng giận rất tùy hứng, nhưng kỳ thật hắn có thể thấy được, ở trước mặt hắn, cô luôn cố gắng giữ gìn hình tượng của mình. Hắn liền cười an ủi cô:
– Không hề. Nếu thật sự cho bọn chúng tội danh tấn công Phó chủ tịch tỉnh Cao, em cho là chúng vào trong sở cảnh sát mà được yên ổn sao? Ít nhất phải phán tù 8 tới 10 năm. Còn nữa, dường như vừa rồi anh ra tay cũng hơi độc một chút thì phải. Anh vẫn nhớ trước kia anh cũng khá mềm lòng, liệu có phải học thói hư từ em không?
Liên Nhược Hạm cao hứng:
– Coi như anh biết ăn nói. Được rồi, xem ở sự thành tâm của anh, em cũng đồng ý tham gia tiệc rượu với anh một lần vậy. Tuy nhiên, chỉ một lần này, không có ngoại lệ.
Hạ Tưởng thấy tâm trạng cô đã tốt lên, hắn liền nói:
– Trưa nay ăn cơm với nhau nhé. Anh chọn địa điểm, em trả tiền. Thế nào?
– Không được, anh chọn địa điểm, anh gọi món ăn, anh trả tiền, anh lái xe. Em chỉ đi cùng.
Liên Nhược Hạm cười rất vui vẻ, vỗ tay nói:
– Em bỗng nhiên rất cao hứng, giờ mới hiểu được. Xem ra về sau nếu không vui, cứ tìm vài người đánh một trận, chắc chắn tâm tình sẽ tốt lên nhiều.
Hạ Tưởng dội cho cô một gáo nước lạnh:
– Về sau em bớt khuynh hướng bạo lực một chút được không?
– Em nói chứ có phải là làm đâu? Thật là nhỏ mọn.
Liên Nhược Hạm bất mãn nhưng vẫn rất coi trọng ý kiến của Hạ Tưởng:
– Vậy sau này em sẽ cố gắng dịu dàng một chút. Nhưng em phải nói trước, chỉ có thể cố gắng, nếu không đạt được yêu cầu của anh thì anh cũng không được nói lời khó nghe. Được không?
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-2-full/
Chung Nghĩa Bình bố trí xong xuôi hết thảy, vừa lúc đi tới nghe thấy hai người nói chuyện, liền đứng ở bên cạnh cười trộm. Liên Nhược Hạm lơ đãng nhìn y một cái, khiến y sợ tới mức bật quay người rụt cổ lại, nói với Hạ Tưởng:
– Phó chủ nhiệm Hạ, không có việc gì thì tôi về trước, không ảnh hưởng tới anh và Tổng giám đốc Liên ăn cơm.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-2-full/
Hạ Tưởng ngồi vào ghế lái xe của chiếc Land Rover, tìm được cảm giác quen thuộc trước kia, bùi ngùi nói:
– Tốt hơn xe Santana của tôi nhiều. Xe tốt cũng giống như người phụ nữ tốt, luôn khiến người ta vô cùng lưu luyến.
Hạ Tưởng nói câu này cũng không suy tính gì nhiều, không ngờ Liên Nhược Hạm trả lời một câu khiến hắn giật mình:
– Anh thích thì cho anh mượn đi đấy.
Nếu Hạ Tưởng chỉ nói xe tốt thì thôi, nhưng hắn nói tới cả xe tốt lẫn người phụ nữ tốt, Liên Nhược Hạm mở miệng nói cho hắn mượn, rất dễ khiến người ta liên tưởng sâu xa. Liên Nhược Hạm nói xong, tự biết mình lỡ lời, cũng không cam lòng, trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái:
– Em chỉ nói xe, anh đừng nghĩ nhiều.
– Anh hiểu mà.
Hạ Tưởng gật đầu vẻ nghiêm túc:
– Xe tốt có tiền là có thể mua được. Người phụ nữ tốt thì không dễ dàng gặp được, có thể gặp mà không thể cầu được.
Liên Nhược Hạm nghe ra ngụ ý:
– Ý của anh là, xe của em còn tốt hơn em sao?
Hạ Tưởng có vẻ ấm ức:
– Em hiểu lầm rồi. Anh không có trách nhiệm giải thích thêm nữa.
– Vậy người phụ nữ tốt mà anh nói có phải là cô bé Lê hay không?
Liên Nhược Hạm có vẻ hơi ghen, tiếp tục bất bình truy hỏi.
– Cô ấy tính là một. Tuy nhiên người phụ nữ tốt có hàm nghĩa rất rộng, hơn nữa định nghĩa người phụ nữ tốt đối với mỗi người cũng là khác nhau.
Hạ Tưởng đành phải trả lời cho có lệ.
– Em mặc kệ người khác, em chỉ hỏi anh.
Liên Nhược Hạm không chịu buông tha, như thể nếu Hạ Tưởng không nói ra cô là người phụ nữ tốt, cô sẽ không chịu bỏ qua.
– Em không phải một phụ nữ tốt.
Hạ Tưởng cười tủm tỉm nói. Hắn thấy Liên Nhược Hạm biến sắc mặt, biết đùa cô một chút thì được nhưng không thể đùa quá, liền vội nói tiếp:
– Em là một cô gái tốt !
Không ngờ Liên Nhược Hạm có lối suy nghĩ rất nhanh chóng, liền nói một câu khiến Hạ Tưởng dở khóc dở cười:
– Em đúng là một cô gái tốt, nhưng anh nói cô bé Lê là phụ nữ tốt, như vậy là có ý gì? Anh đã biến cô ấy thành phụ nữ rồi à?
Hạ Tưởng ra sức vò đầu bứt tai.
May mắn là vừa lúc Lý Đinh Sơn gọi điện thoại tới giải vây cho hắn.
Lý Đinh Sơn cũng không trực tiếp hỏi có phải Hạ Tưởng thay mặt đi nhờ Sử lão giúp mình hay không, mà nói tới thế cục hiện tại của thành phố Chương Trình và huyện Bá. Sau khi Hồng Chiêu Quảng bị điều đi, bên ngoài điều tới một Thị trưởng mới, tạm thời coi như khiêm tốn, không nhìn ra y có định hướng chính trị gì, nghe nói hậu trường của y là Phạm Duệ Hằng.
Hồ Tăng Chu vẫn không ủng hộ Lý Đinh Sơn nhiều lắm, tuy nhiên đã thân thiện hơn trước rất nhiều, cũng khách khí không ít. Huyện Bá về cơ bản coi như thuận lợi, gió êm sóng lặng.
Tuy nhiên Lý Đinh Sơn trầm giọng nói ra việc mà ông ta đang phải lựa chọn:
– Sử Khiết gọi điện thoại tới. Cô ấy muốn phục hôn. Cô ấy đưa ra hai điều kiện. Tôi nghĩ có lẽ là cũng là do được Sử lão ngầm đồng ý, chuẩn bị sau 6 tháng nữa, hoặc muộn nhất là sang năm, sẽ điều tôi quay về thành phố Yến.
Ông hơi ngừng lại một chút, hỏi vẻ khó khăn:
– Tiểu Hạ, cậu nói thật cho tôi, có phải Sử Khiết rất vội vàng, nóng nảy, ngạo mạn hay không?
Hạ Tưởng trầm mặc một lát. Tuy rằng hắn biết Lý Đinh Sơn đang phải chịu đựng áp lực rất lớn, đồng thời cũng có hy vọng về Sử Khiết nhưng vẫn còn có sự lo lắng trong lòng. Tuy nhiên hắn cũng biết rất rõ nếu Lý Đinh Sơn muốn tiến thêm một bước trong quan trường, chắc chắn sẽ cần có một gia đình, cho dù chỉ là gia đình trên danh nghĩa. Hắn cẩn thận lựa chọn từ ngữ, nói:
– Trở về cũng tốt. Tính tình con người cũng sẽ chậm rãi thay đổi dần. Mỗi người nhường nhịn vì người khác một chút, cũng sẽ kiềm chế được một phần tính cách không tốt. Nếu có gia đình chậm rãi dẫn đường, cho dù không thể hoàn toàn thích ứng cũng có thể sống khả quan hơn trước kia.
Lý Đinh Sơn cười hơi bất đắc dĩ. Tuy nhiên ông ta vẫn thoải mái lên rất nhiều, nói với giọng rất nghiêm túc:
– Cảm ơn cậu, Tiểu Hạ !
Thành tâm mà nói, Hạ Tưởng vẫn hy vọng Lý Đinh Sơn có thể trở lại thành phố Yến. Dù sao ở đây cũng có nhiều triển vọng hơn một chút. Hiện tại giữa Cao Thành Tùng và Tống Triêu Độ vẫn còn chưa tới mức giương cung bạt kiếm, hơn nữa lần trước Sử lão ra tay cũng khiến trong lòng hắn biết một điều: Sau khi Lý Đinh Sơn trở về, có lẽ cho dù là Vũ Phái Dũng hay Cao Thành Tùng, cũng đều không thể làm gì được ông ta trước mặt Sử lão.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |