Giang An có mặt, Lôi Tiểu Minh cũng có mặt.
Hiện tại, Lôi Tiểu Minh càng không thể rời khỏi Giang An. Mười mấy năm qua, gã hưởng thụ một nền giáo dục chính thống, cùng với học vấn của nước ngoài, thậm chí du học ở Âu Châu hun đúc phong độ thân sĩ, dưới sự gột rửa bởi bụng dạ xấu xa của Giang An, đã tơi bời tan tác. Hơn nữa mặt nạ ngụy trang của gã hơn mười mấy năm qua một khi đã bị kéo xuống, càng lộ ra bộ mặt dữ tợn.
Mấy ngày gần đây, Giang An không tiếp tục thúc giục Trần Diễm, Lôi Tiểu Minh lại ngồi không yên, chủ động đề nghị Giang An nhanh chóng liên hệ với Trần Diễm, xem Trần Diễm có cân nhắc kỹ về kế hoạch đối phó với Hạ Tưởng hay không.
Không ngờ, không đợi Giang An gọi điện thoại, Trần Diễm đã chủ động gọi điện thoại tới, khiến cho Giang An mừng rỡ, cho rằng Trần Diễm đã đồng ý.
Địa điểm gặp mặt, vẫn là chỗ lần trước. Giang An và Lôi Tiểu Minh cũng giống như lần trước, ăn mặc rất chỉnh tề. Trần Diễm hoàn toàn khác với lần trước, không mặc quần áo bình thường, mà mặc trang phục công sở, khiến cô rất có hương vị tri thức.
Trần Diễm tự nhiên hào phóng ngồi xuống phía đối diện:
– Giang An, chuyện mà anh nhắc tới lần trước, tôi đã cân nhắc nghiêm túc. Thật ra có thể hợp tác. Nhưng vấn đề là, điều kiện ưu đãi của anh không đủ.
Cho dù là đưa ra điều kiện, Trần Diễm cũng không mất đi bản sắc của một người phụ nữ đẹp. Hai tay đặt ở phía trên đầu gối, đoan trang mà không mất đi vẻ tao nhã, đưa ra tín hiệu vừa hàm súc lại không bị cản trở, còn có một chút đùa và ám chỉ.
Lôi Tiểu Minh bỗng chốc bị cử chỉ đầy phong tình của một người phụ nữ thành thục như Trần Diễm đưa đẩy, trong nháy mắt, đầu óc cảm giác trống rỗng. Trời ạ, mãi cho tới ngày hôm nay, gã mới biết được, hoá ra gã thích những phụ nữ đã trưởng thành, mà không phải là điều khiển các em. Nghĩ đến việc không lâu trước còn yêu Tống Nhất Phàm đến chết đi sống lại, hoá ra, tình yêu là trệch chuẩn như thế.
Bị Trần Diễm đánh trúng, trong nháy mắt, gã mới hiểu được nhu cầu thực sự trong lòng, hoá ra là người phụ nữ trưởng thành khác xa so với một cô gái ngây thơ, càng làm cho tim người khác đập thình thịch.
Lôi Tiểu Minh hiểu rõ, gã đã yêu Trần Diễm không có thuốc chữa rồi!
Tạm thời không đề cập tới tâm tư của Lôi Tiểu Minh, nhưng Giang An đã sớm miễn dịch đối với vẻ phong tình của Trần Diễm. Không phải y không bị phong tình của Trần Diễm mê hoặc, mà là y biết Trần Diễm lợi hại, đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của Trần Diễm, y cũng không dám có suy nghĩ nào không an phận đối với cô cả. Trần Diễm dùng vẻ ngoài xinh đẹp và thủ đoạn hoàn mỹ của cô chứng minh một câu … rượu càng mạnh càng thơm mát, hoa càng độc lại càng đẹp.
– Điều kiện… cũng có thể thương lượng, chị Trần cứ việc mở lời.
Giang An cười hì hì, sau khi cười xong dường như lại cảm thấy không đủ nghiêm túc, vội vàng thu hồi vẻ tươi cười lại.
– Đúng, đúng, mong chị Trần chỉ bảo.
Lôi Tiểu Minh liên tục gật đầu, vẻ mặt cung kính ngầm có ý lấy lòng.
Trần Diễm cười duyên dáng:
– Thật ra tôi không muốn bắt nạt hai anh em các cậu. Dù sao giao thiệp với các cậu, luôn làm cho lòng tôi không yên tâm.
Giang An nghe ra hàm ý của Trần Diễm, vỗ vỗ ngực nói:
– Chị Trần yên tâm, cứ đưa ra điều kiện, chỉ cần tôi đáp ứng được, khẳng định chắc chắn, Giang Cương cũng nghe theo lời của tôi.
– Lôi Trị Học cũng nghe lời của tôi.
Dưới tình thế cấp bách, Lôi Tiểu Minh cũng vội vàng phụ họa một câu. Sau khi nói xong mới phát hiện mình đã lỡ lời, sao có thể gọi thẳng tên của cha? Tuy nhiên nhớ ra Giang An cũng vừa gọi thẳng tên của Giang Cương, nên cũng bình thường trở lại.
Trần Diễm cười khanh khách một hồi, che miệng nói:
– Đồ con nít ranh, chỉ nói mà chắc chắn mới lạ đấy. Tuy nhiên cho cậu truyền lời cũng không thành vấn đề…
Mắt mơ của cô như đang cười, liếc mắt nhìn Giang An một cái, nhưng cũng không thèm nhìn tới Lôi Tiểu Minh.
Trong lòng Lôi Tiểu Minh vừa đau lại vừa cảm thấy mất mát, lại không biết vẻ mặt của gã đã sớm bị Trần Diễm thu hết vào tầm nhìn. Trần Diễm là người ra sao? Đàn ông trung niên bị cô mê hoặc tới thần hồn điên đảo còn chẳng đáng kể, huống chi Lôi Tiểu Minh một người ít tuổi còn chưa trải việc đời?
Đừng nói Lôi Tiểu Minh, ngay cả Giang An, cũng bị cô nói vài ba câu chơi đùa trong lòng bàn tay.
– 5% cổ phần của Mỏ khai thác than An Đạt, không biết có phải là lòng tham quá lớn hay không?
Trần Diễm vừa nói, vừa cắn môi, hai mắt như sương.
– Tuy nhiên muốn bắt Hạ Tưởng, khó khăn rất lớn, phải liều tính mạng của bản thân và gia đình mới được. Cho nên, nếu có 5% cổ phần, tôi còn nguyện ý đánh cuộc một keo…
Giang An hơi hơi sửng sốt. Quả thật, lòng tham của Trần Diễm không nhỏ! Lần trước vì cứu y, Giang Cương đã bỏ ra 5% cổ phần của Mỏ khai thác than An Đạt. Hiện tại, nếu lại phun ra 5% cổ phần, trong trong ngoài ngoài, chỉ vì một mình Hạ Tưởng mà tổn thất 10% cổ phần, có phải là cái giá phải trả quá lớn hay không?
Trần Diễm thấy rõ Giang An đang do dự, cũng không nói nhiều, vuốt tóc, cố ý lại như vô ý liếc mắt nhìn Lôi Tiểu Minh một cái. Trong ánh mắt ngầm ám chỉ sự kỳ vọng, còn có hàm ý thâm sâu, cô nhẹ nhàng nói:
– Không sao, Giang An, cậu không cần phải bối rối. Tôi chỉ thuận miệng nói vậy, thành hay không đều không ảnh hưởng với mối quan hệ giữa chúng ta… Thôi, tôi đi mua quần áo đây.
– Tôi, tôi tiễn chị Trần đi.
Lôi Tiểu Minh hấp tấp đứng lên, bởi vì dùng lực quá mạnh, thiếu chút nữa thì bổ nhào vào người Trần Diễm. Một mùi thơm lạ thường xông vào mũi, khiến gã thiếu chút nữa mà không kìm chế được.
Trần Diễm thản nhiên cười, không nói cự tuyệt cũng không nói đồng ý, chỉ chú ý bước về phía trước, bóng dáng phong tình vạn chủng khiến trái tim Lôi Tiểu Minh lại càng đập nhanh hơn.
Tiễn Trần Diễm xong, Lôi Tiểu Minh cấp bách đến khó nhịn nổi, mà trở lại phòng, thấy Giang An vẫn đang ngây người, gã hơi nóng nảy:
– Giang An, 5% cổ phần cũng không phải quá nhiều, sao không đáp ứng chị Trần?
– Tiểu Minh, quá chủ động chưa chắc đã thành công, việc buôn bán, phải chú ý đến sách lược. Anh đáp ứng quá dễ dàng, đối phương sẽ biết điểm mấu chốt của anh…
– Vậy rốt cuộc anh có thể đáp ứng chị Trần hay không?
– Không đáp ứng thì có thể thế nào đây?
Vẻ mặt Giang An bất đắc dĩ:
– Tóm lại, tôi phải báo cáo với Giang Cương một chút mới được.
Cũng không biết giữa Giang An và Giang Cương có mâu thuẫn gì, dù thế nào, ở bên ngoài y vẫn thích gọi thẳng tên của Giang Cương.
Vừa dứt lời, điện thoại của Lôi Tiểu Minh chợt vang lên. Sau khi Lôi Tiểu Minh tiếp điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi:
– Hạ Tưởng trong hội nghị thường vụ gây khó dễ, muốn bắt Trần Diễm về việc ăn khoản báo khống, từ bé xé ra to…
Giang An nghe xong cũng sửng sốt, sau đó cười ha ha:
– Tôi vừa rồi không đáp ứng Trần Diễm thật đúng là hay rồi. Hiện tại không cần 5% cổ phần, Trần Diễm sẽ tự mình đi đối phó với Hạ Tưởng. Ha ha, Hạ Tưởng, anh thật đúng là bạn, tiết kiệm tiền thay tôi.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 20 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-20-full/
Trước kia, quan hệ giữa Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Hướng Tiền và Lôi Trị Học, đặc biệt chặt chẽ, chặt chẽ tới mức độ nào rồi? Trên cơ bản có thể nói, Vương Hướng Tiền chính là nhân vật phát ngôn của Lôi Trị Học ở Ủy ban nhân dân tỉnh. Lôi Trị Học có khả năng khống chế rất lớn đối với bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh, hoàn toàn nhờ vào việc nói gì nghe nấy của Vương Hướng Tiền đối với ông ta.
Lôi Trị Học nắm Tỉnh ủy tỉnh Tây trong tay kín không kẽ hở. Không chỉ bởi vì tay của ông ta đã duỗi vào trong Ủy ban nhân dân tỉnh, còn bởi vì Phó bí thư Tỉnh ủy và Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy cũng nhắm mắt theo đuôi ông ta, mọi chuyện đều đi theo phía sau ông ta.
Có thể ảnh hưởng quyết sách bộ máy chính quyền, hơn nữa hoàn toàn nắm giữ quyền lớn về nhân sự, Lôi Trị Học hoàn toàn không lưu lại đường sống cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đề cập tới chuyện của Trần Diễm, vài người cảm thấy kinh ngạc, chấn động, vài người không hiểu, còn có vài người thờ ơ lạnh nhạt. Tất cả mọi người đều biết, Chủ tịch tỉnh Hạ dù có chí khí hào hùng, cũng chỉ khi nào đứng vững ở Tỉnh ủy, và nắm giữ thực quyền mới có thể thi triển tay chân. Nếu không, quan niệm chấp chính ngay cả hội nghị thường vụ cũng còn đưa ra được, huống chi thành phố cấp 3 bên dưới?
Tới nay, Hạ Tưởng đã đảm nhiệm được ba ngày. Tình hình có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng trong lòng mỗi người đều biết, Chủ tịch tỉnh Hạ nhất định sẽ tìm cách phá bỏ cục diện. Nhưng cũng thật không ngờ, sự kiện Trần Diễm đã không nổi dậy sóng gió gì có thể bị Chủ tịch tỉnh Hạ lật ra nợ cũ!
Tuy nhiên… Tất cả mọi người không thể không bội phục chính là, mượn sự kiện Trần Diễm phá cục diện, Chủ tịch tỉnh Hạ đã chọn thời điểm thật đúng là không phải sự cao minh bình thường, quả thực là cực kỳ cao minh!
Hạ Tưởng nói vừa xong, hội nghị thường vụ lâm vào trong trầm mặc xấu hổ, không ai nói tiếp, cũng không có người nào phản đối, không ngờ… Cuộc họp tẻ nhạt!
Lần đầu tiên Hạ Tưởng ra tay, hiệu quả cũng là một cuộc họp tẻ nhạt, hắn bất giác xấu hổ. Nhân vật chính trị từng có tố chất tâm lý cứng rắn, hơn nữa, hắn đã sớm dự liệu cuộc họp sẽ tẻ nhạt, bởi vì hắn đề nghị quá đột nhiên.
Đại khái trầm mặc chừng nửa phút, Lôi Trị Học khẽ ho khan một tiếng:
– Đồng chí Hạ Tưởng, vấn đề của đồng chí Trần Diễm, có lẽ anh còn chưa thực sự hiểu rõ, tin đồn bên ngoài phần lớn là tin vỉa hè. Lời đồn đại trên mạng là vàng thau lẫn lộn, cho dù có nghe cũng chỉ có thể nghe một chút.
Giọng điệu Lôi Trị Học hời hợt, hiển nhiên là muốn đè sự kiện Trần Diễm xuống.
Lôi Trị Học vừa dứt lời, Vương Hướng Tiền liền không nhịn nổi mà vội vàng lên tiếng:
– Chủ tịch tỉnh Hạ, nếu nói đến những tin tức từ trên mạng, tôi muốn nhắc nhở Chủ tịch tỉnh Hạ một chút, phải cảnh giác cao độ, không nên dễ dàng tin vào những lời đồn đại trên mạng.
“Ầm” một tiếng vang rất lớn làm mọi người giật mình mà nhảy dựng lên, chính là Đổng Văn Vũ – Chính ủy quân khu đập bàn, trợn mắt nhìn Vương Hướng Tiền:
– Đồng chí Hướng Tiền, anh thân là cấp dưới, khi nói chuyện với cấp trên, mong anh hãy chú ý tới thân phận và giọng điệu của anh!
Cho tới nay, Đổng Văn Vũ rất ít lên tiếng ở trong cuộc họp thường vụ, càng không cần phải nói tới chuyện phát cáu. Hôm nay thình lình mà bùng lên, thật làm cho mọi người phải nhảy dựng lên. Lôi Trị Học cũng hơi hơi biểu lộ ra vẻ không vui.
Nhưng không vui cũng không có cách nào, Đổng Văn Vũ với danh nghĩa là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, chịu sự quản lý của ông ta, trên thực tế Đổng Văn Vũ thân là Chính ủy quân khu tỉnh, là cấp cao trong quân đội, ông ta không có bất cứ sức mạnh nào có thể kìm chế được Đổng Văn Vũ.
– Đồng chí Văn Vũ, có chuyện gì cứ từ từ mà nói.
Lôi Trị Học vẫn không nặng không nhẹ mỉa mai Đổng Văn Vũ một câu.
Hạ Tưởng ra mặt giảng hòa:
– Có chuyện cứ từ từ rồi nói. Phải nói ra sự thật, nói đạo lý, không nên tin tưởng vào tin đồn vô căn cứ, cũng không nên chỉ trích người khác không có năng lực phân biệt đúng sai!
Lời nói của Hạ Tưởng là ám chỉ ai, trong lòng mọi người đang ngồi đây đều hiểu rõ. Mặt Vương Hướng Tiền hơi hơi đỏ lên, lập tức phản bác nói:
– Chủ tịch tỉnh Hạ, hội nghị thường vụ vạch ra đề tài thảo luận, cũng không có thảo luận sự kiện Trần Diễm. Hơn nữa, đem một chuyện nhỏ đến thảo luận trong hội nghị thường vụ, có thích hợp hay không?
Hạ Tưởng mỉm cười, nụ cười thực sự đầy thâm ý:
– Đồng chí Hướng Tiền, hiện tại tôi chính thức đề nghị với Hội nghị thường vụ thêm đồng chí Trần Diễm vào đề tài thảo luận, như vậy là có thể hay không có thể?
– Cái này…
Vương Hướng Tiền bị phản bác, không nói được lời nào. Chủ tịch tỉnh đề nghị tăng đề tài thảo luận, chỉ có Bí thư Tỉnh ủy mới có quyền phủ quyết. Gã thân là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, không có tư cách phản bác lại lời đề nghị của Hạ Tưởng.
Lúc này, vấn đề khó khăn lại xảy ra trước mặt Lôi Trị Học. Ánh mắt đầy chờ mong của tất cả mọi người đều hướng về phía Lôi Trị Học, xem Lôi Trị Học sẽ mạnh mẽ trực tiếp đáp trả Hạ Tưởng như thế nào.
Lôi Trị Học hít sâu một hơi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |