Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 4 » Phần 147

Quan Trường – Quyển 4

Phần 147

Buổi nói chuyện với Thành Đạt Tài làm cho Hạ Tưởng thấy kính nể ông ta hẳn lên.

Nhà kinh doanh bao giờ cũng đặt lợi nhuận làm đầu, trước tới giờ chỉ quan tâm đến kiếm tiền chứ không quan tâm đến đạo nghĩa, càng không để tâm tới sự sống chết của người dân. Bất kể trong thời đại nào cũng đều không thiếu những thương nhân phất lên khi có tai họa ập đến. Những công trình kém chất lượng và việc tích trữ rễ bản lam khi có dịch SARS, v.v… Sau này cùng với việc tích trữ củ cải trắng và đậu xanh để nâng cao giá thành, ví dụ nhiều kể không xuể. Ngoài những thương nhân có phẩm hạnh bại hoại như trên thì đa số còn có thể coi là biết tuân thủ pháp luật thì cũng không đoái hoài đến sức chịu đựng của xã hội và cuộc sống khó khăn của người dân. Trong mắt họ, thiên hạ đều nghèo chỉ mình giàu có thì mới là tốt nhất.

Ngành bất động sản phát triển đến đời sau này, giá nhà ở cao đã trở thành khối u ác tính của xã hội. Nếu cắt bỏ thì có khả năng sẽ gây ra những phản ứng dây chuyền dẫn đến kinh tế xuống dốc thậm chí sụp đổ. Nếu không cắt bỏ, cứ để ngành bất động sản dị hình phát triển như vậy sớm muộn gì cũng giống như Nhật Bản, do giá nhà ở tăng cao mà nền kinh tế mấy chục năm bị suy thoái, khiến cho thành quả mấy chục năm mở cửa cải cách bị phá hoại trong ngày một ngày hai ngày. Là một chứng bệnh của xã hội, giá nhà ở cao không chỉ là do các nhà kinh doanh bất động sản không chịu hạ giá mà ở đây còn do phía chính quyền địa phương và thương nhân đã cùng hội cùng thuyền, lời ăn lỗ chịu, thì giá nhà ở hạ xuống mới là chuyện lạ.

Nhưng không hạ cũng không được, bởi lẽ giá nhà quá cao, người dân không mua nổi thì nhà sẽ để đó không dùng, đó là sự lãng phí cực lớn cho tài nguyên xã hội, vậy tiền lãng phí đó là của ai? Không phải của chính quyền địa phương cũng không phải của thương nhân bất động sản, mà là tiền mồ hôi nước mắt của người dân gửi trong các ngân hàng. Thế nên người ta mới nói kẻ ngốc thì gửi tiền mà người khôn thì tiêu tiền của kẻ ngốc gửi vào.

Tài nguyên để đó không dùng đến thì cũng giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Những nhà kinh doanh bất động sản phá sản ngày càng nhiều thì mức thiếu hụt trong các ngân hàng ngày càng tăng, rồi cũng sẽ có ngày đi đến điểm giới hạn. Một khi bộc phát ra sẽ gây ra mối khủng hoảng về lòng tín nhiệm, khi mà dân chúng phát hiện ra không còn tiền trong ngân hàng để rút nữa, còn chính quyền địa phương thì phát hiện ra con số GDP chỉ là trên giấy tờ, và khi những căn nhà chỉ để nuôi lợn, nuôi chuột thì nền kinh tế sẽ “hạ cánh”. Khái niệm “hạ cánh” nghĩa là bộ phận hạ cánh của máy bay bị hỏng hóc, buộc phải hạ cánh thì hậu quả của nó cũng biết là thế nào rồi.

Vết xe đổ của nước Nhật đã dẫn đến hậu quả nền kinh tế suy thoái mười mấy năm, chỉ đáng tiếc là giới kinh doanh bất động sản và chính quyền địa phương đã tự lừa dối mình, bịt tai làm ngơ. Là vì sao? Không phải họ không biết nhìn xa trông rộng, cũng không phải họ không hiểu sẽ có ngày bong bóng xà phòng sẽ vỡ, nhưng bây giờ đang có cái lợi thì sao có thể chủ động bỏ đi cái lợi đang nằm trước mắt? Tan vỡ thì cứ mặc tan vỡ, dù sao họ cũng đã vớt đủ vốn chính trị, đã kiếm đủ tiền, nếu khủng hoảng kinh tế có đến cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ, cũng chẳng làm chất lượng sống của họ giảm xuống chút nào.

Vậy nên khi biết rõ phía trước có cạm bẫy, những người vốn xuất thân từ tầng lớp cao sang đó không hề lo lắng chút nào, bởi đằng sau họ đã có đường lui. Tuy nhiên việc gây ra giá nhà ở cao như vậy cũng không thể qui tội cho giới bất động sản được, mà nó có liên quan tới những thói hư tật xấu, mù quáng chạy theo xu hướng của người dân trong nước, họ rất lương thiện và rất dễ bị mắc lừa. Khi giới bất động sản dùng chính sách tiêu thụ đói khát, bỏ ra năm chục đồng để thuê người đứng xếp hàng mua nhà thì người dân đã tưởng đó là thật. Giới nhà đất thổi phồng lên rằng nhà bán rất chạy, nếu không mua nhanh thì ngày hôm sau sẽ hết, người dân đều tin là thật. Khi họ hứa là trong khu đô thị có vườn hoa, có nhà trẻ và các cơ sở hạ tầng khác, người ta cũng tin là thật. Sau bao nhiêu lần cứ tin là thật đó, giới nhà đất như đùa bỡn những người mua nhà trong lòng bàn tay, năm ba ngày lại tăng giá một lần và liên tục tăng cao ngất ngưởng.

Đợi cho đến khi người dân tỉnh ngộ thì lại phát hiện ra giới bất động sản đã quen với tính khí của đại gia. Giá nhà ở cao ngất ngưởng, giới bất động sản càng tự cao tự đại, thậm chí khi giới nhà đất được chính quyền địa phương nuôi lớn rồi thì sau đó chính quyền cũng phải nhìn sắc mặt mấy người đó mà làm việc, ngay cả các chính sách của nhà nước, mấy người đó còn tỏ ra bằng mặt chứ không bằng lòng.

Khi đã hiểu ra là rước hổ về nhà thì đã muộn, chỉ còn cách tự nuốt quả đắng vào họng. Không ít người dân đã đem hạnh phúc của hai, thậm chí cả ba thế hệ để đổi lấy một căn nhà, tận hưởng cuộc sống nô lệ nhà ở, sau nô lệ nhà ở lại lần lượt xuất hiện thêm nô lệ xe, nô lệ thẻ tín dụng và nô lệ con cái. Đúng là đến thời đại mới như hôm nay rồi mà giờ lại quay về xã hội nô lệ.

Vậy nên vốn là nhà kinh doanh bất động lớn nhất tỉnh Yến như Thành Đạt Tài mà nói ra những lời như vậy, Hạ Tưởng lấy làm ngạc nhiên, nhìn Thành Đạt Tài với một con mắt khác hẳn.

Thành Đạt Tài khẽ lắc đầu nói tiếp:

– Cậu có biết tại sao Tập đoàn Đạt Tài lại không đầu tư vào mảnh đất của nhà máy thép và nhà máy dược không? Không phải là không cạnh tranh được với tập đoàn Viễn Cảnh mà do tôi đã quyết định Tập đoàn Đạt Tài từ nay về sau sẽ thay đổi chiến lược, không đầu tư vào nhà ở giá cao ở bất kì trung tâm thành phố nào nữa mà sẽ phát triển nhà ở có giá kinh tế ở ngoại thành và ngoại ô, xây những ngôi nhà mà dân thường mua được chứ không phải chỉ xây nhà đắt tiền cho cán bộ chính quyền. Một doanh nghiệp không thể chỉ nghĩ đến kiếm tiền mà phải có cái dũng khí vì thiên hạ, có quyết tâm đem lại hạnh phúc cho người dân.

Hạ Tưởng nhớ lại bao nhiêu phú ông trong nước của đời sau vì lo sợ bị người khác vận động quyên góp mà không tham gia hội nghị các nhà từ thiện, thiết nghĩ người dân nước mình quả thực còn thiếu một tư tưởng thống nhất, đó cũng là những thiếu sót trong nền văn hóa truyền thống, ngay cả chuyện ” lá lành đùm lá rách” cũng không làm được, chỉ biết giữ của để nuôi một đám còn nhà giàu kém cỏi, vô công rồi nghề mà thôi.

Người xưa có câu: “Quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm – nhà của quan phải ở tới năm đời”, nhưng trong thực tế thống kê ở các nước khác thì 80% các doanh nghiệp của gia tộc đều không truyền nổi sang đời thứ ba.

Tuy nhiên đối với những lời lẽ hùng hồn đó của Thành Đạt Tài, Hạ Tưởng cũng chỉ tán thành một phần lớn, bởi vì hắn biết Thành Đạt Tài làm kinh doanh chứ không phải là một nhà từ thiện, cho dù có xây nhà giá vừa thì ắt phải nghĩ đến vấn đề doanh thu, nếu không sự nghiệp sẽ không thể được lâu dài. Hắn gật đầu tán thưởng:

– Chủ tịch Thành luôn nghĩ đến thiên hạ, thương cho chúng sinh, thực sự khiến người ta kính nể, thán phục. Hiện tại tỉnh Yến đang có xu hướng phát triển về phía Đông Nam, Thành Dương Quang của ngài coi như là chiếm lĩnh vị trí tiên phong rồi. Trước mắt, cho dù là chuyện đất đai hay những cơ sở hạ tầng phụ trợ đều có thể tiết kiệm một khoản tiền lớn. Chỉ hi vọng là Chủ tịch Thành sau này sẽ nghiêm khắc kiềm chế giá nhà ở, chờ sau khi khu Đông Nam náo nhiệt lên, giá nhà được hạn chế trong một phạm vi hợp lý thì mới tốt.

Thành Đạt Tài bị Hạ Tưởng nói toạc ra hết huyền cơ thì nhìn hắn chằm chằm, rồi đột nhiên cười phá lên:

– Thảo nào, thảo nào Diệp Thạch Sinh lại có hứng thú với cậu đến thế. Cậu đúng là một người trẻ tuổi có cái nhìn sắc bén. Cậu nói không sai, tôi đúng là đang muốn chớp thời cơ, chiếm lấy vị trí cao nhất ở Đông Nam, chờ cho các nhà bất động sản khác phản ứng lại thì cũng chỉ đứng sau tôi, giá nhà cao hay thấp sẽ cũng chỉ do tôi quyết định.

Điểm giống với chiến lược của Thành Đạt Tài đó là Hạ Tưởng hiện đang ở trong tổ lãnh đạo, cũng có suy nghĩ sẽ chiếm lĩnh vị trí cao nhất. Hôm nay gặp mặt Diệp Thạch Sinh, cũng do có những suy nghĩ giống nhau.

– Vâng, Chủ tịch Thành quả là biết nhìn xa trông rộng, vượt trội so với đối thủ.

Hạ Tưởng lại kịp thời tỏ vẻ kính trọng nói:

– Tôi nghĩ với tầm nhìn xa trông rộng của Chủ tịch Thành, chắc chắn ngài sẽ không chỉ dừng lại trong thành phố Yến và tỉnh Yến này đâu. Nếu đã xác định được chiến lược phát triển sau này thì chắc là Chủ tịch Thành đã sớm nghĩ ra bước cờ tiếp theo sẽ đặt ở đâu rồi chứ?

Thành Đạt Tài khẽ gật đầu, chưa kịp trả lời thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Thạch Sinh xuất hiện ở ngoài cổng.

Hạ Tưởng vội vàng đứng dậy cùng Thành Đạt Tài bước ra đón Diệp Thạch Sinh. Mặc dù Diệp Thạch Sinh chỉ dẫn theo gã lái xe, nghĩa là chỉ với danh nghĩa cá nhân, nhưng vốn là Bí thư Tỉnh ủy thì làm sao phân biệt khi nào ông ấy là vì chuyện công hay tư? Thái độ của Thành Đạt Tài tuy rất suồng sã nhưng vẫn vẫn tỏ vẻ kính cẩn đúng mực.

Diệp Thạch Sinh nói chuyện với Thành Đạt Tài mấy câu rồi mới bắt tay với Hạ Tưởng:

– Tiểu Hạ, nghe nói lúc nãy cậu với Thành Đạt Tài nói chuyện hợp lắm, thế nói đến đâu rồi?

Hạ Tưởng vẫn giữ thái độ nghiêm chỉnh, giọng điệu cung kính đáp:

– Lúc nãy tôi đang nghe nói về những chiến lược lớn của Chủ tịch Thành, nghe ông ấy nói về bước phát triển trọng điểm tiếp theo của Tập đoàn Đạt Tài, tôi nghe mà rút ra được nhiều điều bổ ích lắm.

– Ồ!

Diệp Thạch Sinh buông tay Hạ Tưởng ra, nhìn Thành Đạt Tài một cái.

– Chọn đi, bước phát triển trọng điểm tiếp theo là gì? Nói tôi nghe xem.

Thành Đạt Tài nhìn Hạ Tưởng một cái rồi cười:

– Chi bằng chúng ta cùng kiểm tra Hạ Tưởng để cậu ta đưa ra biện pháp cho tập đoàn Đạt Tài, được không Tiểu Hạ?

Hạ Tưởng biết lời nói của Thành Đạt Tài cũng là lời nói của Diệp Thạch Sinh, Diệp Thạch Sinh mượn cơ hội gặp mặt Thành Đạt Tài để gặp mặt mình và cũng mượn lúc trò chuyện với Thành Đạt Tài để thử thách mình. Hạ Tưởng vẫn khoát tay lắc đầu nói:

– Ở trước mặt Bí thư Diệp và Chủ tịch Thành tôi đâu có tư cách chỉ tay múa chân về sự phát triển của tập đoàn Đạt Tài.

Diệp Thạch Sinh vừa đi vừa nói:

– Chính là muốn cậu đưa ra ý kiến, giả như cho cậu làm Chủ tịch của tập đoàn Đạt Tài cậu sẽ làm thế nào để dẫn dắt tập đoàn Đạt Tài phát triển về phía trước? Chỉ là một điều giả thiết, lại không cần phải chịu trách nhiệm chính trị gì thì sợ cái gì?

– Cậu cứ nói tôi nghe đừng nghĩ gì nhiều. Tôi vẫn thường mở cuộc họp các nhân viên cấp trung để họ thoải mái nói ra ý kiến về sự phát triển sau này của tập đoàn. Cậu cũng đừng ngại sự có mặt của Bí thư Diệp ở đây, bình thường Bí thư Diệp rất dễ gần, vả lại hôm nay ông ta cũng là khách của tôi thôi chứ không phải là Bí thư Tỉnh ủy.

Thành Đạt Tài mặt tươi cười nói.

Mặc dù nụ cười của Thành Đạt Tài rất hòa nhã nhưng Hạ Tưởng vẫn cứ cảm thấy đằng sau nụ cười của ông ta có một chút âm mưu nên không khỏi cười thầm lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ thật ra hôm nay đến là để chấp nhận thử thách. Nên khiêm tốn thì cũng đã khiêm tốn rồi, nên nói thì cũng đã đến lúc phải nói ra rồi.

Chờ sau khi Diệp Thạch Sinh và Thành Đạt Tài ngồi xuống, Hạ Tưởng lại rót thêm một lần trà cho hai người họ rồi mới từ từ ngồi xuống nói:

– Thật ra không cần tôi nói thì Chủ tịch Thành cũng đã sớm định liệu trước rồi, sở dĩ lại hỏi tôi là để kiểm chứng con mắt nhìn xa trông rộng của Chủ tịch Thành thôi.

Thành Đạt Tài và Diệp Thạch Sinh nhìn nhau cười không nói gì, chờ Hạ Tưởng tiếp tục nói.

Hạ Tưởng ngồi thấp hơn hai người họ, quay mặt ra nơi Dương Quang Thành đang thi công ở phía xa xa, hơi xúc động nói:

– Ánh mắt nhìn của Chủ tịch Thành đúng là luôn đi trước một bước, ý chí lại rộng lớn. Dương Quang Thành đã chứng tỏ được trọn vẹn tham vọng trong lòng. Dương Quang Thành cách nội thành không gần, cách trung tâm thành phố chừng nửa tiếng chạy xe, hình như không phù hợp điều kiện giao thông thuận lợi. Nhưng Dương Quang Thành lại gần quốc lộ và đường cao tốc, cách ngoài 100 mét đã là quốc lộ rồi, cách ba trăm mét là trực tiếp đến đường cao tốc, trong phạm vi một km có siêu thị lớn và các loại hình giải trí, trung tâm thư giãn, có thể nói hoàn toàn phù hợp với thói quen sinh sống của người dân, mua nhà là có thể yên tâm sinh sống ngay. Suy xét của Chủ tịch Thành luôn vì lợi ích chung, rất chu đáo.

Thành Đạt Tài khẽ gật đầu, liếc nhìn Hạ Tưởng với vẻ tán thưởng. Vẻ mặt của Diệp Thạch Sinh vẫn thản nhiên không tỏ thái độ gì cả.

– Đương nhiên chỉ dựa vào mấy điểm trên thì không thể chứng tỏ được ánh mắt nhìn xa của Chủ tịch Thành. Dù sao chỉ cần làm trong ngành bất động sản, bất cứ một nhà đầu tư nào đều có thể phát hiện ra vài ưu điểm đã nói trên, nhưng tại sao họ lại không khai thác một khu đô thị ở đây mà chỉ có Chủ tịch Thành dám bỏ ra một số tiền lớn, lấy ba mươi nghìn mẫu đất ở nơi tiếp giáp giữa nội thành và ngoại ô để xây nên một thành phố vệ tinh? Không chỉ là vì Chủ tịch Thành có sự quả quyết phi phàm, hơn nữa Chủ tịch Thành cũng đã nhìn thấy được xu thế phát triển của thành phố đều hướng ra hướng Đông Nam. Mượn trận gió đông này để được lợi cho mình mới thực sự chính là chỗ cao siêu của Chủ tịch Thành.

Thành Đạt Tài chỉ cười không nói, Diệp Thạch Sinh khẽ gật đầu. Chiến lược phát triển theo hướng Đông Nam của thành phố Yến là nhận thức chung trước mắt của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố và Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân Tỉnh, cũng không phải là bí mật gì. Hạ Tưởng nhìn thấy được điểm này cũng không có gì lạ.

– Khu đất Dương Quang Thành là vùng đất ngoại ô, giá cả cũng rẻ hơn nội thành rất nhiều, từ đó có thể giảm giá thành nhà ở và đạt được mục tiêu là nhà ở phù hợp với kinh tế trong cảm nhận của Chủ tịch Thành. Hơn nữa điểm quan trọng nhất là ba mươi nghìn mẫu đất này gắn kết liền một mảnh, có thể hình thành một quy mô thị trấn có thể cho phép cả trăm ngàn người ở lại. Chẳng mấy mà chỉ vài năm sau Dương Quang Thành sẽ có thể phát triển trở thành thành phố vệ tinh thực sự. Đến lúc đó có thể thực hiện được một loạt quan điểm kinh doanh của Chủ tịch Thành là từ bất động sản, cho đến công ăn việc làm, cho đến kinh tế.

Hạ Tưởng tự tin cười. Trước khi gặp Thành Đạt Tài, hắn đã chuẩn bị trước, nghiên cứu hết các bước khởi đầu và phát triển của Dương Quang Thành và quy mô sau này. Dương Quang Thành là một ví dụ thành công điển hình đầu tiên trong quan điểm về bất động sản của Thành Đạt Tài, cũng từ đó mở màn cho hoạt động Thành Đạt Tài tiến quân vào thị trường bất động sản ở các thành phố khác. Tập đoàn Đạt Tài rầm rộ khuếch trương bước tiến, từ nay trở về sau lại càng không thể dừng lại được.

Thành Đạt Tài đúng là một nhà doanh nghiệp nhưng cũng đồng thời là một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Ông đã gửi gắm rất nhiều lý tưởng cá nhân vào lĩnh vực bất động sản, mà ông cũng đang từng bước chậm rãi thực hiện lý tưởng của mình. Những khu đô thị mà Thành Đạt Tài đã từng khai thác, mỗi nơi đều có chỗ độc đáo riêng. So sánh với đa số những nhà kinh doanh bất động sản chỉ biết kiếm tiền mà không có văn hóa doanh nghiệp và quan điểm kinh doanh thì ông chính là một người theo chủ nghĩa nhân văn có chiều sâu tư tưởng, khát khao lý tưởng, trong đó còn có cả khí phách của người có học, dùng bất động sản để phát triển lý tưởng.

Khu đô thị đầu tiên mà tập đoàn Đạt Tài xây dựng là ở khu các trường giáo dục cao đẳng ở Tây Nam, có tên là Thư Hương Uyển, rõ ràng là muốn nhờ vào điều kiện thuận lợi có các trường đại học cao đẳng san sát xung quanh, để cung cấp một môi trường sống đầy học thức cho các cư dân trong khu đô thị. Khu đô thị thứ hai là ở trung tâm thành phố, đặt tên là Trung Uyển, có ý là ở giữa thành phố sầm uất, ở ngay trung tâm thành phố. Gần như mỗi khu đô thị được xây dựng đều có tên theo một ý nghĩa riêng. So với số đông có tên là Khu đô thị Kiến Quốc, Đông Long hoa viên v.v… đều là những cái tên không động não, chỉ từ cái tên của khu đô thị thì có thể thấy ý đồ và lý tưởng của Thành Đạt Tài.

Dương Quang Thành là dự án thành công đầu tiên trong ngành bất động sản của Thành Đạt Tài, là thử thách đầu tiên của Thành Đạt Tài trong việc lấy sản nghiệp bất động sản dẫn dắt quan niệm kinh doanh trong kinh tế. Ý nghĩa của sản nghiệp bất động sản là chỉ kinh tế mới và bối cảnh kinh doanh trong thành thị, dùng bất động sản làm vật dẫn để thực hiện mục tiêu duy trì tăng trưởng tài sản, dùng bất động sản công thương nghiệp, văn phòng và khu kinh tế làm đối tượng khai thác, sửa đổi tập hợp tài nguyên tự nhiên và tài nguyên xã hội, tổng hợp lại để khai thác, chuyên sâu hóa hình thức sản nghiệp kinh doanh mới trỗi dậy.

Sản nghiệp bất động sản theo đuổi giá trị tài nguyên lớn chứ không phải giá trị doanh nghiệp lớn nhất. Điểm xuất phát của sản nghiệp bất động sản là điều chỉnh tổng hợp tài nguyên bất động sản và các tài nguyên khác, đem đất đai khai thác thăng hoa bồi đắp vào tăng trưởng kinh tế trong khu vực, đối với đất đai và bất động sản khai thác thêm lần thứ hai, lần thứ ba khai thác sâu và lợi dụng, từ đó có tiềm năng tăng giá và giá trị đầu tư càng lớn.

Sản phẩm của tài sản bất động sản càng chú trọng vào nhu cầu của nhóm khách hàng đặc biệt, cung cấp dịch vụ tùy biến theo dạng thực đơn. Sản nghiệp bất động sản theo đuổi lợi ích kinh tế đồng thời càng chú trọng lợi ích xã hội, sản nghiệp bất động sản xây dựng thích hợp với hoàn cảnh sống của người dân, đồng thời chú trọng vào việc làm của người dân và sự phát triển sự nghiệp cá nhân.

Dương Quang Thành trong quan niệm của Thành Đạt Tài phải xây thành một đô thị sản nghiệp, đô thị giáo dục, đô thị văn hóa, đô thị đổi mới, đô thị cuộc sống. Hạ Tưởng thấy Thành Đạt Tài có chút xúc động là biết mình đã chạm vào bản kế hoạch lý tưởng trong lòng của ông ta, liền nhanh chóng chỉ ra chủ đề:

– Dương Quang Thành không chỉ là một khu đô thị mà còn là một khu đô thị lý tưởng, Chủ tịch Thành đã gửi gắm vào đó sự theo đuổi về phương diện giáo dục, văn hóa, đổi mới và cuộc sống, cũng là một khu đô thị dùng sản nghiệp để dẫn dắt bất động sản và kéo theo sự phát triển kinh tế của khu vực.

Thành Đạt Tài thay đổi sắc mặt đột nhiên đứng dậy, trên mặt tỏ vẻ kích động:

– Một khu đô thị sản nghiệp, một khu đô thị lý tưởng, Tiểu Hạ cậu tổng kết rất hay đã nói trúng mục đích, rất đúng với cách nghĩ của tôi.

Thành Đạt Tài vừa mừng vừa sợ, trong lòng ông ta vừa phác thảo khái niệm về sản nghiệp bất động sản đang muốn dùng Dương Quang Thành làm thí điểm để nghiệm chứng cách nghĩ của mình, nếu thành công thì có thể áp dụng trên cả nước, tìm một thành phố thích hợp để tiến hành mở rộng. Chỉ là vừa mới có một ý định không chín chắn chưa kịp hình thành ý nghĩ một cách hệ thống thì đã bị Hạ Tưởng nhìn thấu, trong lòng ông ta vừa khiếp sợ vừa ngạc nhiên khó mà nói nên lời.

Chỉ vì ông ta là người có con mắt đi trước thời đại không ngờ Hạ Tưởng lại có ý nghĩ giống ông ta cũng khiến Thành Đạt Tài nảy sinh ý nghĩ cảm thông với Hạ Tưởng.

Diệp Thạch Sinh không biết về quan niệm sản nghiệp bất động sản của Thành Đạt Tài, nhưng ông ta thấy Thành Đạt Tài đột nhiên thất thố, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc. Ông ta quen biết Thành Đạt Tài nhiều năm đã quen với dáng vẻ điềm tĩnh, tự tin của Thành Đạt Tài, chưa bao giờ thấy ông ta kích động như hôm nay, từ đó có thể thấy lời nói của Hạ Tưởng vừa rồi đã tác động đến Thành Đạt Tài không nhỏ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Thằng nhóc bán vé số - Tác giả The Kid
Hôm nay Vinh đưa hai cô bạn thân của mình là Mỹ Mỹ và Kỳ Kỳ đi ăn Lotteria. Hai cô gái này là chị em song sinh, đều xinh đẹp, da trắng, dáng ngon. Ba đứa dự định đi ăn xong sẽ vào khách sạn chịch nhau. Đang ngồi ăn thì có một thằng nhóc đến mời mua vé số. Không hiểu sao thằng nhóc lại vào đây...
Phân loại: Truyện nonSEX
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 7
Tôi chỉ vào cuốn sổ nói với Shirley Dương: “Sự thật rành rành đây thôi, cũng không cần tìm lão ta đối chất nữa, cứ mang cuốn sổ này giơ ra trước mặt lão, thách lão còn dám nói dối, ẩn tình gì nữa chứ?” Shirley Dương nói: “Giáo sư Tôn trước sau đều không thuận lợi trong sự...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Lục Thiếu Du – Quyển 34
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, bất tri bất giác trời đã sáng. Phương đông đã có ánh bình minh, mặt trời đỏ xuất hiện. Phương Thải Y vào sáng sớm đã đi tới đình viện, mang cho Lục Thiếu Du mấy hoa quả tươi, ngày hôm qua có hẹn, tiếp tục đi Thải Hồng điện, Lục Thiếu Du còn phải tìm hiểu thêm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba